Đáp ứng ta, cho dù đại đạo vô tình, bên trong tâm tư huynh vẫn luôn có yêu, được không? "Ngự Trần ca ca, huynh đã tỉnh rồi. " Tay Yến Tuyết Không bị người nắm chặt, y dừng lại tiếng cười ngâm nga nhỏ, cúi đầu lộ ra nụ cười tựa như thiên quang, xua tan mù mịt. Tạ Ngự Trần ánh mắt chăm chú, từng vụn tình ý trong đôi con ngươi hội tụ thành lưu thủy ôn nhu mà dâng trào, cuồn cuộn nhìn y. Hắn đưa tay lôi kéo, đem thiếu niên tóc bạc ôm đến trong người rồi hôn thật sâu. Nụ hôn này không chứa đựng d.ục v.ọng, chỉ là dáng vẻ trân trọng cùng quyến luyến. Yến Tuyết Không: "Cẩn thận vết thương..." Tạ Ngự Trần cũng không để ý, một tay ôm eo của y, một tay ấn lại sau gáy y, ôm thật chặt không buông, thấp giọng nói: "Yến Yến, vĩnh viễn không được rời bỏ ta. " "Ngự Trần ca ca thật ngốc. " Yến Tuyết Không hơi di chuyển, nằm bên cạnh hắn, mắt vàng nhẹ chớp, nghiêm túc nói: "Ta sẽ bồi tiếp huynh, không rời khỏi huynh. " Gắn bó như môi với răng, dây dưa cùng triền miên. Sơn động nhỏ hẹp u ám cũng trở thành thịnh cảnh của nhân gian. Hai người ôm nhau, nhìn ra bên ngoài mặt trời mọc mặt trăng lặn, có một loại yên tĩnh trong lòng không nói ra được. Nhưng lữ trình bí cảnh còn chưa kết thúc, bọn người Từ Trường Sinh tung tích không rõ như cũ. Ở trong động đợi mấy ngày, Tạ Ngự Trần thương thế dần dần khôi phục, hắn không muốn ngồi chờ chết, cũng không nguyện để Yến Tuyết Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180635/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.