Nếu trên đời đã không có người muốn bảo vệ, mọi thứ đều không còn làm người ta hoảng sợ bao gồm cả tử vong. Trên mặt truyền đến xúc cảm ấm áp, Tạ Ngư Trần đột nhiên thức tỉnh ngồi dậy, nắm lấy tay Yến Tuyết Không nhìn kỹ một chút, là thật không phải mơ! "Yến Yến, em tại sao lại ở chỗ này?" "Ta lo lắng huynh vì vậy dùng bảo vật trong nhà phá tan không gian, lén lút tiến vào. " Yến Tuyết Không đem ngọc bội phòng thân treo ở trên người hắn, cụp mắt nói: "Ta đến, huynh không vui sao?" Tạ Ngự Trần ngây ngẩn, vỗ về tóc bạc y, không nhịn được hôn khoé mắt vàng của y một cái, thấp giọng nói: "Biết rõ nguy hiểm, còn muốn đi vào, tâm ý của em, ta sao không hiểu?" Yến Tuyết Không mặt mày khẽ nhếch, ý cười lưu chuyển. Nhìn nét cười của y, Tạ Ngự Trần trong lòng dâng lên tâm tình mềm mại cùng chua xót, vừa vì người yêu đến mà cảm thấy vui mừng, lại e sợ chính mình không thể bảo vệ y an toàn. Nhắc tới cũng kỳ, rõ ràng ở chung không lâu nhưng nhận thức của hắn lại quen biết thiếu niên này từ lâu. Sau khi hai người tách ra khỏi nhau tiến vào bên trong bí cảnh, hắn giờ khắc nào cũng nhớ nhung đến y. Bây giờ bản thân bị vây trong núi đao biển lửa nhưng trái tim lại an bình đến lạ. "Ngự Trần ca ca, huynh yên tâm, ta đến đây cũng có phương pháp tự bảo vệ chính mình sẽ không khiến cho huynh thêm lo lắng.” Yến Tuyết Không nhìn trái nhìn phải, nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180636/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.