"Ta sẽ vĩnh viễn thích em, yêu em, bảo vệ em."
Sáng ngày hôm sau, Thanh Khung tông chủ dẫn theo Tạ Ngự Trần, Từ Trường Sinh, Diệp Dao Tịch và những đệ tử nòng cốt khác đi đến Lăng Vân tông. Bởi vì Thanh Khung tông thực sự quá nghèo, đi ra ngoài cũng không có linh thú hay linh thuyền mà họ sử dụng các phương pháp khác.
Phần lớn mọi người sử dụng ngự kiếm phi hành đặc biệt chút thì có Diệp Dao Tịch gọi ra thánh liên trắng tuyết, tiên khí lượn lờ.
Cũng chính là Cửu Thiên Thánh Liên Quyết.
Yến Tuyết Không không khỏi liếc mắt nhìn nhiều chút.
Diệp Dao Tịch đắc ý nói: "Làm sao, có phải là rất ghen tị?"
Yến Tuyết Không mỉm cười, nắm được tay Tạ Ngự Trần đưa tới nhảy lên trên linh kiếm, vô tội nói: "Tỷ tỷ cực khổ rồi, không giống ta, chỉ được người mang theo ngắm phong cảnh. "
"... Ngươi gọi ai tỷ tỷ!" Diệp Dao Tịch sắc mặt đỏ lên, tiểu yêu tinh hảo tâm cơ!
Yến Tuyết Không không nhịn được cười.
Cho tới bây giờ, y đối với Diệp Dao Tịch kỳ thực không có bao nhiêu ác cảm, chỉ cảm thấy đây là một đại tiểu thư được nuông chiều đến sinh hư. Khá thú vị khi trêu chọc nàng, tâm tính cũng không đến nỗi xấu.
Bất quá, tính cách như vậy cực kỳ dễ chọc cho xảy ra chuyện.
Đoàn người khởi hành, sau hai canh giờ, đã tới cửa môn Lăng Vân tông. Nơi trước cửa môn đại sảnh, đã tụ tập không ít người của các đại tông môn, người của các danh phái lớn vừa đi vào đã có đệ tử của Lăng Vân tông chạy ra tiếp đón.
Còn Thanh Khung tông chỉ là một môn phái vô danh nhỏ nhoi nên không có người nào hỏi đến.
Đợi cho đến khi cuối cùng, người của các thế lực lớn đều được an bài thỏa đáng, thì mới có đệ tử Lăng Vân tông chạy đến dẫn những người còn sót lại đến biệt viện nhỏ tùy ý qua loa an bài, tựa như muốn đuổi đi khuất mắt.
“Ai tới trước sau mà thu xếp theo thứ tự cũng không hiểu, mắt chó coi thường người khác. Cái này mà được xem là đệ nhất tông môn cái gì.” Diệp Dao Tịch từ nhỏ sống trong ngàn vạn sủng ái đâu chịu nổi cảm giác bị lạnh nhạt như thế này, nàng tức giận sôi gan ruột vung chân đá lên cửa muốn đem những đệ tử kia đánh một trận.
Thanh Khung tông chủ vẫn là cười híp mắt, khuyên nhủ: "Rộng lượng, chúng ta thực lực yếu, không trách được người khác. "
Diệp Dao Tịch nói: "Sau này còn chưa biết, Tạ sư huynh thực lực mạnh hơn so với những thiên chi kiêu tử bọn họ…Ai? Tạ sư huynh.”
Tạ Ngự Trần dẫn theo Yến Tuyết Không vào phòng.
Tuy nói là biệt viện nhỏ của Lăng Vân tông, nhưng nhìn hoàn cảnh thì lại vượt qua cả nơi tốt nhất của Thanh Khung tông.
Hai người bọn họ thu dọn đơn giản lại một chút. Sao đó, một người ngồi tĩnh tọa tu luyện, một người nằm đọc sách, bồi bạn với nhau nhưng lại không quấy rầy đối phương.
Thời gian buổi tối, bên ngoài chợt có tiếng huyên náo vang lên.
Yến Tuyết Không hơi nhíu mày nhìn sang Tạ Ngự Trần còn đang nhập định, y buông sách xuống liền đi ra ngoài.
Trong viện, Diệp Dao Tịch đang giao chiến cùng với người khác, Từ Trường Sinh cả người mang vẻ mặt lo lắng đứng ở bên cạnh, dáng vẻ một mặt muốn khuyên nhủ ngăn cản một mặt lại kiêng dè.
"Từ sư huynh, xảy ra chuyện gì?"
"Yến tiểu công tử, ngươi mau vào nhà. "
Từ Trường Sinh ngăn lại bóng người Yến Tuyết Không, cau mày nói: "Sư phụ được mời đi nghị sự, Diệp sư muội trong lòng phiền muộn đi ra bên ngoài một vòng, ai biết lại bị người ta quấn lấy, một đường đuổi tới đây. "
Yến Tuyết Không hỏi: "Là ai?"
Từ Trường Sinh hạ thấp giọng, nói: "Hắn tên Lăng Tử Thành, hắn là đệ đệ của thiếu tông chữ Lăng Vân tông Lăng Tử Diệu, cũng là cháu trai của đại trưởng lão Lăng Vân tông. Thiên phú kém xa huynh trưởng hắn, con người hắn tham lam lại háo sắc ỷ vào thân phận mà luôn làm xằng làm bậy.”
Thì ra là như vậy.
Yến Tuyết Không đăm chiêu nhẹ nhàng khép lại ống tay áo: "Tiểu Thiên, Lăng Tử Diệu, có phải là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh tài của các thiên chi kiêu tử, kẻ cầm đầu mưu hại Bạch Lạc Tiêm hay không?”
Hư ảnh thiên đạo: "Không sai. "
Bánh xe số mệnh bắt đầu từ thời khắc này chậm rãi xoay chuyển.
Yến Tuyết Không khẽ thở dài một tiếng, thân là người ngoài cuộc y biết rõ sắp sửa phát sinh cái gì, lại không thể ngăn cản, không thể thay đổi.
Bởi vì, đây chỉ là ảo cảnh.
"Phế vật, chỉ bằng ngươi cũng dám mơ ước bổn cô nương?" Diệp Dao Tịch một roi quất Lăng Tử Thành đánh ngã xuống đất, đạp một cước: "Còn không mau cút đi!"
Lăng Tử Thành được người nâng dậy, sưng mặt sưng mũi, cả giận nói: "Các ngươi chờ đó cho ta!"
Trận nháo loạn này cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Yến Tuyết Không lắc lắc đầu vào phòng ngồi xuống lại không có tâm tư đọc sách, y chống tay nâng cằm nhìn chằm chằm Tạ Ngự Trần. Chỉ chốc lát sau, y lại đứng dậy lặng lẽ đưa tay chọc chọc vào mặt Tạ Ngự Trần.
Còn chưa chọc vào, tay y bị người nắm chặt.
Tạ Ngự Trần mở mắt ra, đem y kéo vào trong lồng ng.ực: "Muốn làm cái gì?"
"Huynh không chuyên tâm. "
“Cho dù ta chuyên tâm đến đâu thì cũng không nhịn được khi em nhìn ta như vậy.”
"Ta..." Yến Tuyết Không mắt vàng xoay một cái, làm nũng nói: "Ta buồn chán, muốn huynh chơi với ta.”
Tạ Ngự Trần khoé môi khẽ nhếch, lộ ý cười dung túng nói: "Được. "
Yến Tuyết Không tựa như cười mà không phải cười: "Huynh không cảm thấy ta cố tình gây sự, gây trở ngại việc tu luyện của huynh sao?"
Tạ Ngự Trần cúi đầu hôn y: "Yến Yến, ta cũng không phải là thánh nhân khi ở cùng một phòng với người mình yêu vào buổi tối.”
"Vậy chúng ta đi chơi đi. " Yến Tuyết Không ngồi ở trên người hắn, đè lại hắn: "Ta nói một, hai ba, không cho phép huynh nhúc nhích cho đến tận khi ta cho phép. Được rồi, bắt đầu, một, hai, ba!"
Tạ Ngự Trần từ lúc còn nhỏ đã không còn chơi những trò chơi ấu trĩ như thế này.
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên tóc bạc mặt mày hớn hở, hắn cảm thấy thú vị nên vô cùng phối hợp.
Yến Tuyết Không ngửa mặt, ở trên cánh môi của đối phương cắn một ngụm.
Tạ Ngự Trần theo bản năng đáp ứng.
Yến Tuyết Không: "Không cho phép nhúc nhích!"
Tạ Ngự Trần: "..."
Yến Tuyết Không không dám nói bản thân mình không học được kỹ xảo hôn, mỗi lần đều bị hôn đến choáng váng. Rõ ràng y thông minh như vậy nhưng mỗi lần đều thua.
Cũng còn may, Ngự Trần ca ca niên thiếu không có hung hăng như vậy giống sau này, là một đối tượng để luyện tập tốt.
Y một bên hôn, một bên chọc chọc vào mặt Tạ Ngự Trần, vừa học động tác của Tạ Ngự Trần trước đây đối xử với y dần dần trượt xuống hầu kết.
Cái gì gọi thống khổ lại ngọt ngào dằn vặt, Tạ Ngự Trần rốt cục cũng đã hiểu.
Hắn khó có thể nhẫn nại được mà ôm lấy Yến Tuyết Không, âm thanh khàn khàn: "Được rồi, Yến Yến. "
Người thiếu niên tràn đầy nhiệt khí, không nhịn được trêu chọc.
Yến Tuyết Không vừa mới nói câu "Huynh phạm quy" liền bất chợt nhận ra được thân thể hắn nổi lên phản ứng, ngẩn ngơ trong nháy mắt ửng hồng từ gò má đến bên tai, y nhanh nhanh từ trên người hắn bò ra, bưng mặt nằm dài trên giường.
"Không chơi, ta muốn ngủ."
Tạ Ngự Trần sao có thể buông tha y, đầu ngón tay hơi động, tắt đèn xoay người ở trong bóng tối ôm y: "Yến Yến, ta chơi với em. Tiếp đó, có phải giờ đến phiên em giúp ta một chút hay không?”
Nụ hôn ướt át mang theo hơi thở nóng ấm phả vào nơi gò má cùng vành tai, so với trước kia thì nụ hôn này có thêm một vài ý tứ khác với bình thường.
Yến Tuyết Không tự biết mình đuối lý, nhẹ giọng mềm mại nỗ lực lừa dối qua ải: "Ngự Trần ca ca, ta không phải cố ý. "
"Yến Yến, bất kể là không phải cố ý, đều cần em để giải quyết. "
"Nhưng ta, ta sẽ không. "
Da thịt trắng mịn chạm vào hơi lạnh trong không khí, rất nhanh liền được bao phủ bởi lửa nhiệt nóng rực từ nụ hôn phủ xuống. Mắt vàng rạng rỡ dâng lên thủy quang mông lung, xinh đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Tạ Ngự Trần không cho chống cự nắm lấy tay y, Yến Tuyết Không xấu hổ ngượng ngùng nhanh chóng bốc khói, từ nhỏ đến lớn, chính y cũng đều chưa từng làm chuyện như vậy.
Trước đây, y cùng Ngự Trần ca ca của ba trăm sau cũng chưa từng làm qua khi ở chung.
Tạ Ngự Trần lẩm bẩm nói: "Yến Yến, em thật xinh đẹp. "
Yến Tuyết Không nói không ra lời, hồi lâu, mới vừa thẹn vừa giận nói: "Giả vờ chính đáng. "
Tạ Ngự Trần thi triển thuật thanh tẩy, sau đó lấy nước giúp y rửa tay: “Ta thừa nhận, nhưng em trêu chọc ta trước.”
Yến Tuyết Không: "..."
Nguyên tưởng rằng Ngự Trần ca ca thiếu niên dễ ức hiếp, không nghĩ tới, bản chất vẫn là cái đức hạnh này.
Tạ Ngự Trần nhìn y, ánh mắt nhu hòa, lại cười nói: "Yến Yến, ta rất vui vẻ. "
Yến Tuyết Không ngẩn ra, tâm tư xấu hổ dần dần phai nhạt: "Vậy sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, huynh đều phải nhớ kỹ phần vui vẻ này, đặt ta vĩnh viễn ở trong lòng huynh. "
Không muốn huynh lại tu vô tình đạo.
Câu nói sau cùng này, Yến Tuyết Không không nói ra.
"Yến Yến, em tự nhìn, lần đầu tiên ta gặp em, em đã ở trong lòng ta.” Tạ Ngự Trần nắm tay y, nghiêm túc nói: "Ta sẽ vĩnh viễn thích em, yêu em, bảo vệ em. "
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông đại điện vang lên, mọi người dồn dập chạy tới sân thi đấu võ.
Tạ Ngự Trần lúc đi ra ngoài nhìn thiếu niên vẫn còn đang say giấc nồng trên giường, không nỡ đánh thức y liền nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
"Sư đệ, Yến tiểu công tử đâu?"
"Còn đang ngủ. "
“Ngoại hình y thuộc vào cấp bậc mầm tai hoạ, không đi cũng tốt.” Từ Sinh Nhiên gật đầu, nhắc nhở: “Hôm qua Lăng Tử Thành chịu thiệt thòi, sau khi trở về chắc chắn sẽ cáo trạng với ca ca của hắn. Thi đấu hôm nay, đệ phải cẩn thận.”
Tạ Ngự Trần cầm kiếm mà bước đi, hời hợt nói: "Nên cẩn thận là bọn họ. "
Yến Tuyết Không tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là buổi chiều.
Hư ảnh thiên đạo: "Tiểu Tuyết Hoa, ngươi cũng ngủ quá trời rồi, bỏ lỡ một vở kịch lớn!"
Yến Tuyết Không chậm rãi xoay người, không cần nó nói, đoán cũng có thể đoán được.
"Vừa đến nơi, Lăng Tử Diệu liền giúp đệ đệ hắn xả giận, Diệp Dao Tịch không địch lại. Mắt thấy người Thanh Khung tông sắp phải chịu nhục, Thiên Tôn đứng ra bức lui bọn họ. Sau đó trong quá trình luận võ, Thiên Tôn liên tiếp đụng mặt bọn người Lăng Vân tông.”
"Là Lăng Tử Diệu ở bên trong quá trình rút thăm động chân động tay?"
"Không sai, bất quá những người kia cũng không phải đối thủ với Thiên Tôn, tới một người phế một người."
Yến Tuyết Không vừa nghe tay vừa đẩy mở cửa sổ, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Nói như vậy, xem ra đối thủ cuối cùng của Ngự Trần ca ca chính là Lăng Tử Diệu. Hắn cũng là người khiến Diệp Dao Tịch phản bội sao?”
Hư ảnh thiên đạo: "Là hắn. "
Tông chủ Lăng Văn tông hiện tại đã lớn tuổi và không có con cái, Lăng Tử Diệu chỉ mới có ba mươi tuổi đã lên Hợp Thể kỳ, cũng chắc chắn chính là tông chủ đời tiếp theo, ngay cả phía sau lưng hắn cũng có một đại trưởng lão chống lưng.
Bây giờ Tạ Ngự Trần dù sao vẫn còn trẻ, dù cho thực lực có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng là đơn độc một mình.
Nhưng lấy tính cách Diệp Dao Tịch, cho dù vì yêu sinh hận cũng không đến nỗi sẽ cùng Lăng Tử Diệu liên thủ, trừ phi...
Yến Tuyết Không đang suy tư, ngoài sân có tiếng bước chân dần tiến gần.
Tỷ thí hôm nay kết thúc, mọi người Thanh Khung tông cùng nhau trở về.
"Yến Yến, em thức rồi. " Tạ Ngự Trần trên tay cầm theo hộp cơm, huyền y đen tuyền như mực, phong tư tiêu sái bình tĩnh không giống như vừa mới bước ra khỏi đài thí võ mà giống như vừa tham dự hội yến.
Yến Tuyết Không tiếp nhận hộp cơm, đặt lên bàn. Nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía sau hắn, Diệp Dao Tịch cũng theo lại đây.
Tạ Ngự Trần xoay người, nói: "Ngươi còn không đi?"
"Tạ sư huynh, đa tạ huynh hôm nay giúp ta. Nhưng đắc tội Lăng Tử Diệu cũng là đắc tội toàn bộ Lăng Vân tông, hắn sẽ không bỏ qua cho huynh, ta còn có Diệp gia, nhưng huynh..."
Diệp Dao Tịch nhíu nhíu mày lại, nói: "Nếu huynh đồng ý thay đổi chủ ý, cùng tên tiểu yêu tinh này đoạn tuyệt qua lại, công bố hôn ước của chúng ta, lấy ta làm vợ, ta có thể giúp huynh leo lên vị trí gia chủ nhà họ Tạ. Hai đại thế gia liên hợp, Lăng Vân tông cũng không dám manh động. "
Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Ngươi cả nghĩ quá rồi, ta không phải giúp ngươi. Sư phụ đem ta nuôi lớn, ta sẽ không nhìn ông ấy bị người ta bắt nạt. Cả đời này, ngoại trừ Yến Yến, ai ta cũng sẽ không cưới. "
Diệp Dao Tịch tức giận đến nói không biết lựa lời: "Y cũng không phải cô nương, huynh làm sao cưới y? Huynh muốn đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Tạ Ngự Trần không có chút rung động nào, vung tay áo quét qua đem nàng đẩy ra ngoài cửa, "Rầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Yến Tuyết Không ngồi bên cạnh bàn, mở hộp cơm ra, nói: "Dựa vào cái gì đều cho rằng là huynh cưới ta?"
Y tốt xấu cũng đường đường là thái tử thần triều, lẽ nào dung mạo rất giống dáng vẻ phải lập gia đình sao?
Tạ Ngự Trần trầm tư nửa ngày, nhìn y, thỏa hiệp nói: "Yến Yến, nếu như em có yêu cầu, ta ở rể cũng được. "
Yến Tuyết Không: "..."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Công tác gần đây quá bận rộn, các tiểu thiên sứ thứ lỗi, hun hun ~
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.