Người ta yêu.
"Tạ sư huynh!" Diệp Dao Tịch bị kiếm khí bức đến lùi mấy bước, khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tạ Ngự Trần dùng tư thế hoàn toàn bảo vệ thiếu niên tóc bạc kia ở phía sau lưng.
Nữ nhân trời sinh trực giác nhạy bén.
Cho dù chỉ là một động tác, nhưng nàng cũng phát hiện được giữa hai người quan hệ không hề đơn giản
Diệp Dao Tịch cắn cắn môi, hỏi: "Tạ sư huynh, vị này là gì của huynh?”
Vấn đề này, ngay cả chính mình Tạ Ngự Trần cũng không có đáp án.
Ngày hôm nay thi đấu trong tông môn, hắn vì để tiết kiệm thời gian đã dùng một chiêu phân thắng thua với các vị đồng môn. Sau khi thi đấu kết thúc, hắn liền nhanh chóng trở về phòng nhưng lại không thấy Yến Tuyết Không đâu.
Nháy mắt đó, hắn cho rằng Yến Tuyết Không đã đi rồi. Trong lòng có một loại cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời.
Khi tìm đến bờ sông, mới thấy cánh diều tung bay, tảng đá trong lòng nhẹ rơi.
Tạ Ngự Trần nói: "Không liên quan ngươi. "
“Huynh vì y mà động thủ với ta? Cái này mà không gọi là có liên quan gì với ta?” Diệp Dao Tịch chỉ trích lên tiếng hỏi: “Huynh còn nhớ hay không? Ta là vị hôn thê của huynh.”
“Nói về việc hôn ước, ngày đầu tiên khi ngươi đến đây ta đã nói rất rõ ràng. Trong vòng một tháng, nếu ngươi không đến Tạ gia hủy hôn thì ta sẽ đến Diệp gia giải trừ hôn ước.”
"Huynh dám!"
Diệp Dao Tịch tức điên, roi dài trong tay áo mạnh mẽ vung xuống.
Tạ Ngự Trần ánh mắt yên tĩnh, tùy ý để cho lần thứ nhất vung roi đánh vào người bị da tróc thịt bong. Ngay lập tức, hắn bắt lấy roi lần thứ hai vung tới, linh lực trong cơ thể bạo phát mạnh mẽ quăng trở về.
Roi dài như sợi dây diều kia, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Sức mạnh phản phệ khiến Diệp Dao Tịch té ngã về phía sau được người đỡ lấy. Một đám đệ tử thân mang đạo bào màu xanh lam chạy tới, lấy Từ Trường Sinh dẫn đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt lúng túng, dồn dập mở miệng khuyên bảo.
"Tạ sư huynh, Diệp sư muội, có chuyện hảo hảo nói, đừng động thủ!"
“Chúng ta đều là đồng môn.”
"Diệp sư muội, muội vừa trở về, không bằng đi về nghỉ ngơi trước đi. "
Yến Tuyết Không đứng bình tĩnh ở phía sau, không có lên tiếng, không có nhúng tay, lúc này thấy đoàn người vọt tới, xoay người rời khỏi nơi đây.
Tạ Ngự Trần không để ý người bên ngoài tí nào, lập tức đuổi theo.
Lời của mọi người đột ngột im bặt đi.
Diệp Dao Tịch tức giận đỏ cả vành mắt, dậm chân nói: "Tốt, quả nhiên là coi trọng tiểu yêu tinh kia! Từ sư huynh, ngươi nói, tiểu yêu tinh đến tột cùng là ai?"
Từ Trường Sinh: "..."
Trở về trong phòng, Yến Tuyết Không buông xuống diều, nhìn cánh tay phải chảy máu của Tạ Ngự Trần một chút, lông mày nhíu chặt.
Y lấy ra thuốc trị thương, nói: "Huynh ngồi xuống, cởi quần áo. "
Tạ Ngự Trần vừa nghe "Cởi quần áo", cả người đều có chút cứng ngắc, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ lành, để tự ta xử lý. "
Yến Tuyết Không ấn hắn ngồi xuống, giơ tay kéo cô áo của hắn ra: "Huynh căng thẳng cái gì, chỉ thoa thuốc thôi. "
Vết thương khá sâu, cũng may người tu hành có năng lực tự chữa lành mạnh mẽ.
“Huynh ngốc thật à? Đứng đó hứng chịu một roi.”
“Việc từ hôn là do ta đề nghị, vì vậy ta không nợ nàng ấy bất kỳ điều gì.”
Yến Tuyết Không cụp mắt, động tác nhẹ vô cùng đổ thuốc bột cầm lại máu.
Thần sắc y chăm chú, đẹp đẽ lại ôn nhu, mái tóc dài màu bạc lướt nhẹ qua mặt Tạ Ngự Trần.
Hơi lạnh đầu ngón tay ma sát qua cánh tay, Tạ Ngự Trần tim đập dần dần tăng nhanh, nhìn gần vành tai trắng tuyết trong gang tấc khiến hắn có một loại kích động muốn cắn lên đó một cái.
"Lúc trước khi trở về không thấy ngươi, ta cho rằng ngươi rời đi rồi. "
"Ta sẽ không đi. "
Yến Tuyết Không nở nụ cười, ngước mắt nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Ngự Trần ca ca, ta vì huynh mà đến, bất luận xảy ra chuyện gif ta đều sẽ luôn ở bên cạnh huynh. "
Hai mắt nhìn nhau, trong không khí lưu chuyển một thứ tình cảm ám muội.
Tạ Ngự Trần nói: "Chờ ta giải quyết việc hôn ước, ta..."
"Sư đệ!"
Từ Trường Sinh thanh âm vang lên, thật đúng dịp cắt đứt bầu không khí làm cho lòng người rung động: “Sư phụ bảo ta đến đây gọi đệ…Các người đang làm gì?”
Cửa phòng không khóa, hắn vừa đi tới cửa đã liếc mắt nhìn thấy hình ảnh hai người dính sát vào nhau. Sư đệ của hắn còn kể nửa bên quần áo.
Đệt, đây là ban ngày!
Ban ngày ban mặt, ánh mặt trời chói chang, vũ trụ trong sáng, còn ra thể thống gì?
Tạ Ngự Trần mặt tối sầm lại: "Cút. "
Từ Trường Sinh: "..."
Kỳ quái!
Tại sao từ sau khi Yến tiểu công tử đến tông môn, hắn mỗi lần tới tìm sư đệ đều có thể va vào cảnh tượng như vậy?
Từ Trường Sinh bắt đầu cân nhắc có nên chuyển chỗ ở sang nơi khác hay không.
Tạ Ngự Trần thay xong quần áo, tâm tình vẫn không tốt, bất thiện nhìn chằm chằm Từ Trường Sinh.
"Sư phụ gọi người chuẩn bị tiệc rượu, chúc mừng đệ giành được vị trí người đứng đầu! Ngày mai đệ phải đi tranh cướp suất vào bí cảnh, tất cả mọi người muốn tiễn đệ!" Từ Trường Sinh vì khát vọng cầu sinh cực cường mạnh mà bỏ thêm một câu: "Đệ có thể mang Yến tiểu công tử đi cùng. "
Yến Tuyết Không không nhịn được cười, đạo chủ gia gia ba trăm năm trước nhìn không ra được dáng vẻ lão trung niên luyện thành thục đầy cẩn trọng như trong tương lai.
Buổi tối, mọi người trong Thanh Khung tông tụ hội một chỗ, ăn ăn uống uống, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.
Thanh Khung tông chủ trung niên hết sức cao hứng theo sát các trưởng lão cùng nhau cụng rượu, Yến Tuyết Không ngồi bên cạnh Tạ Ngự Trần thấy có đệ tử thỉnh thoảng lại đây chúc rượu. Bọn họ trên mặt không nhìn thấy một chút nào gọi là ghen ghét mà chỉ thấy vẻ mặt đầy khâm phục và kính trọng từ tận đáy lòng.
Tông môn tuy nhỏ, nhưng như như thế người nhà.
Nghĩ tới đây, hình ảnh Thanh Khung tông cuối cùng rơi xuống kết cục diệt môn, Yến Tuyết Không than khẽ không hề có một tiếng động.
Thế sự vô thường.
Khi vầng trăng treo lên cao đến đỉnh điểm, tất cả mọi người say đến thất thất bát bát, ngã mặt úp ở trên bàn.
Yến Tuyết Không một chén cũng không uống, đều bị Tạ Ngự Trần ngăn cản. Đến cuối cùng, Tạ Ngự Trần cũng có chút say, bất quá còn có thể duy trì tỉnh táo dẫn theo y bay đến trên đỉnh núi, nói muốn ngắm trăng.
"Ngươi có thích mặt trăng hay không?"
"Yêu thích. "
Yến Tuyết Không ngồi bên cạnh ngọn núi, đung đưa cẳng chân, mái tóc dài màu bạc so với ánh trăng càng trong sáng, lộ ra dung nhan hoàn mỹ, đẹp đến không gì tả nổi.
Tạ Ngự Trần giơ tay chỉ lên trời: "Ta hái mặt trăng đưa cho ngươi. "
"... Ngự Trần ca ca, huynh uống say rồi hay là đi về ngủ đi. " Yến Tuyết Không bất đắc dĩ, tới gần ngăn cản, Tạ Ngự Trần ngược lại nắm lấy tay y, dùng sức xoay một cái.
Y không đứng vững, hai người song song ngã xuống đất.
Gió đêm nhẹ thoảng, yên lặng như tờ.
Chỉ còn lại hai trái tim đập từng tiếng rồi cùng trùng điệp lên nhau.
"Yến Yến. " Tạ Ngự Trần không kìm lòng được cắn cắn vành tai của y, ghé vào lỗ tai y lẩm bẩm: "Ta luôn cảm thấy, kiếp trước thiếu ngươi một khoản nợ. Bằng không, vì sao mỗi lần gặp ngươi, đều không khống chế được chính mình. "
Yến Tuyết Không thân thể hơi run rẩy, ôm cổ của hắn nói: "Thật ngốc. "
Tạ Ngự Trần ngẩng đầu, nhìn mắt vàng của y, chậm rãi cúi người cho đến khi đôi môi chạm vào nhau, phảng phất phát hiện trên đời còn có chuyện tươi đẹp như vậy mà ở trên môi trằn trọc lưu luyến.
Trước đây rõ ràng còn có mấy phần tỉnh táo, nhưng đầu óc lúc này trống không, quên tất cả.
Theo cảm giác say dâng lên, Tạ Ngự Trần càng ngày càng không vừa lòng, đặt tay ở trên eo thiếu niên càng nắm càng chặt làm y khẽ rên lên một tiếng, sau đó nhân cơ hội thâm nhập vào bên trong khoang miệng y, quấn lấy đầu lưỡi của đối phương rồi cùng nhau triền miên hôn.
Lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên da thịt nóng bỏng, một đường đi xuống.
Yến Tuyết Không trợn to hai mắt, nghiêng đầu bật thốt lên: "Quân Ngự ca ca, đừng..."
Tạ Ngự Trần động tác bỗng nhiên cứng đờ: "Ngươi đang gọi tên người nào ở đây?"
Yến Tuyết Không: "..."
Xong đời.
Tình thế nhất thời cấp bách, gọi sai.
So với "Ngự Trần ca ca", y từ nhỏ đến lớn đều gọi "Quân Ngự ca ca", tự nhiên thành thói quen. Vừa rồi trong đầu một mảnh mơ hồ, không chú ý liền gọi ra.
Yến Tuyết Không không chút biến sắc, trấn định nói: "Ta đang gọi huynh. "
Y là đến giúp Quân Ngự ca ca chuyển đạo, cũng không thể làm ra thoại bản thế thân.
Tạ Ngự Trần mặt không hề cảm xúc, ghen tuông trong lòng dâng lên, trầm giọng nói: "Ta rõ ràng nghe ra ngươi gọi 'Quân Ngự ca ca' đang ở đây. Ai là Quân Ngự?"
Yến Tuyết Không đẩy hắn ra, ngồi dậy mà vẻ mặt không chút hoang mang, trả đũa: "Huynh hung dữ cái gì?"
Tạ Ngự Trần: "..."
"Ngự Trần ca ca là huynh, Quân Ngự ca ca cũng là huynh. "
Yến Tuyết Không lẽ thẳng khí hùng nói: "Này cũng phải trách huynh. Lúc chúng ta lần đầu gặp mặt, huynh nói huynh tên Quân Ngự. Những năm này, ta trong lòng luôn âm thầm gọi huynh là Quân Ngự. Tuy rằng sau này cũng biết được tên thật của huynh, nhưng cũng sẽ có đôi lúc gọi sai.”
Tạ Ngự Trần nhìn y, ánh mắt trong chớp mắt có một chút tối tăm, trên mặt không nhìn ra tâm tình.
"Ngươi cảm thấy ta tin sao?"
"Không tin cũng được!"
Yến Tuyết Không giả vờ tức giận, đứng lên nói: "Ta vì ước định của chúng ta, nhọc nhằn khổ sở từ Trung châu chạy đến tìm huynh, nhưng huynh cho rằng ta nhìn huynh xem thành người khác. Nếu như vậy, ta rời khỏi đây là được rồi! Ta trở về cùng người khác kết hôn, sau đó cũng không muốn gặp lại huynh nữa.”
Y mới vừa đi một bước, đã bị người từ phía sau ôm lấy.
"Đừng đi. "
"Huynh không tin ta, hà tất lưu ta ở lại đây?"
"Ta yêu thích ngươi!"
Tạ Ngự Trần không thể nhịn được nữa, âm thanh khàn khàn nói: “Ngươi tới trêu chọc ta trước, chờ đến khi ta đối với ngươi động tâm thì ngươi lại bỏ đi một mạch. Ngươi cho rằng ta là người như thế nào?”
Hắn đem Yến Tuyết Không quay người lại, tựa như hạ quyết tâm, gằn từng chữ: "Ngươi dám đi, ta đem ngươi trói lại. "
Trói lại? Trói thế nào?
Yến Tuyết Không có chút hiếu kỳ.
Bất quá nơi đây là ảo cảnh ký ức, quan trọng nhất chính là ổn định tâm tình Tạ Ngự Trần, không thể làm lệch đi.
Chờ sau khi đii ra ngoài hỏi lại.
Yến Tuyết Không buông mi cụp mắt, mềm giọng nói: "Ngự Trần ca ca, ta thật không có lừa huynh, ta lớn như vậy nhưng chỉ thích qua một mình huynh. Chỉ cần huynh tin ta, ta thì sẽ không đi. "
Một câu "Ta chỉ thích qua một mình huynh", trong nháy mắt khiến mây đen trên đỉnh đầu Tạ Ngự Trần tản ra.
"Ta tin ngươi. "
Tạ Ngự Trần ôm y, nghiêm túc nói: "Yến Yến, từ nay về sau, ta sẽ không hoài nghi ngươi. Chờ ta giải quyết việc hôn ước, ta theo ngươi đi gặp nữ đế Đại Yến, gặp phụ mẫu ngươi. Ngươi là đạo lữ tương lai của ta, không có bất kỳ người nào có thể ép buộc ngươi kết hôn. "
Yến Tuyết Không mặt mày khẽ nhếch.
Bước thứ nhất trên con đường câu dân, động tâm, đạt thành.
Bất kể là ba trăm năm trước, hay là ba trăm năm sau, Ngự Trần ca ca phàm rõ ràng tâm ý của chính mình, bước kế tiếp vĩnh viễn là gặp phụ mẫu cùng cầu hôn, điều này cũng quá trực tiếp.
Đáng tiếc ở bên trong ảo cảnh, hẳn là không cơ hội này.
Theo hư ảnh thiên đạo từng nói, tiếp đó, Thanh Khung tông chủ sẽ mang theo Ngự Trần ca ca đi tới Lăng Vân tông. Lúc đó, Ngự Trần ca ca tuy nhỏ tuổi nhất, nhưng thực lực nghiền ép vô số thiên tài, đoạt được vị trí người đứng nhất. Đại diện Thanh Khung tông tranh được mười suất vào bí cảnh.
Nhưng ở trong quá trình luận võ, hắn đem người Lăng Vân tông đánh đến vô cùng thảm, tiềm ẩn mầm hoa cho những gì xảy ra tiếp theo.
"Ngự Trần ca ca, ta buồn ngủ. "
Yến Tuyết Không nằm nhoài trên lưng Tạ Ngự Trần, làm bộ ngủ say, lặng lẽ cùng hư ảnh thiên đạo truyền tin.
"Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi, Quân Ngự ca ca lấy được Thái Thương kiếm là ở trong bí cảnh này sao?"
"Tiểu Thiên là thứ đồ gì? Tiểu Tuyết Hoa, xin ngươi chú ý uy nghiêm thiên đạo một chút!"
Hư ảnh thiên đạo phàn nàn xong liền trả lời: "Thái Thương kiếm cùng bí cảnh này không liên quan, lai lịch nó phi phàm, chọn chủ cũng không phải ngẫu nhiên, ngươi có thể đoán một chút. "
Quá muộn, Yến Tuyết Không chẳng muốn động não.
"Tiểu Tuyết Hoa, ngày mai, Thiên Tôn muốn rời khỏi Thanh Khung tông, đoạn đường phía sau của hắn tràn đầy nguy hiểm. Có nhiều lúc, cơ hồ là cửu tử nhất sinh, ngươi theo bên cạnh hắn, nhất thiết phải cẩn thận, đừng để cho thần hồn mình bị thương. "
Buồn ngủ kéo tới, Yến Tuyết Không mí mắt dần dần nặng nề, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Tạ Ngự Trần nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng, bước đi rất chậm mà bình ổn, một đường cõng lấy người trở về nhà, đặt lên giường.
Hắn không hề buồn ngủ ngồi bên giường, nhìn thiếu niên gương mặt say ngủ, càng nhìn càng yêu thích, cúi người ở tại mi tâm hạ xuống nụ hôn, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, người ta yêu. "
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.