"Ngự Trần ca ca, huynh phải hiểu, ta là ai." "Yến Yến, là ngươi không hiểu, ta là ai." Hoàng đô Trung châu, dưới chân đế vương chính là nơi an nhàn phồn hoa nhất Cửu châu. Yến Tuyết Không không muốn gây nhiều sự chú ý nên thi thuật pháp che giấu, y cùng Tạ Ngự Trần đi dạo trên phố xá sầm uất không kinh động đến bất kỳ ai trên dưỡng. Những năm gần đây, y lang bạt bên ngoài cũng không có mấy lần đi dạo trên phố. Tuy nhiên, lần này đi tới đây nhìn phong cảnh cùng kiến trúc xung quanh cũng không có gì thay đổi. Y nhìn không được mà mỉm cười. Tạ Ngự Trần ánh mắt từ đầu tới cuối đều một mực đặt ở trên người y, thấy đối phương cười liền hỏi: “Cười cái gì?” Yến Tuyết Không nghiêng đầu nói: "Sơn hà không đổi, cảnh sắc cũ vẫn còn." Tạ Ngự Trần vuốt cằm nói: "Như thế còn thiếu một câu." Yến Tuyết Không: "Câu nào?" Tạ Ngự Trần: "Cố nhân vẫn như xưa." Yến Tuyết Không nháy mắt một cái, thực sự khâm phục với sự không sợ là của đối phương. Hai người bọn họ làm sao có thể là cố nhân cho được? Lúc đi qua tửu lâu, vì tiên sinh đang kể chuyện nói đến hưng phấn, bàn tay cầm quạt gấp lại hướng cán quạt chỉ về trên bàn rung một cái, thay đổi sắc mặt: “... Ba trăm năm trước, Nguyên thần Thiên tôn cũng chỉ là một thiếu niên phàm nhân bình thường, bị người thân phản bội, bị bằng hữu phản bội, ngay cả vị hôn thê chưa cưới cũng phản bội lại hắn. May mắn được thiên mệnh quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180645/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.