"Thành thần, hoặc là làm người, không ở chỗ cảnh giới tu vi mà ở trong lòng." Hạt mưa rơi tí tách như mành ngọc, tựa hồ vây nhốt toàn bộ hoa cỏ cùng cây cối bên trong tấm lụa lụa mỏng. Hai người đi trên đường, Tạ Ngự Trần nghiêng ô hướng về bên cạnh một chút. Yến Tuyết Không đỡ thẳng cán ô, nói: “Huynh coi chừng bị dính nước, không cần phải chăm sóc ta như vậy.” Thân thể áp sát quá gần khiến y có mấy phần không được dễ chịu, nhưng mà Tạ Ngự Trần kiên trì dùng một cái ô ngăn cản y lấy ra ô khác, cũng không cự tuyệt được. Yến Tuyết Không nghĩ, dù sao cũng là Nguyên thần Thiên tôn, thái độ có ôn hòa đi chăng nữa thì trong xương vẫn là dáng vẻ bá đạo hung hăng. Tạ Ngự Trần không tiếp lời này, chuyển qua đề tài mà ngày hôm qua chưa nói xong. "Yến Yến, ngươi biết cái gì gọi là thần sao?" "Ta trước đây nghe Ân bá bá nói qua, ông ngoại mặc dù được gọi là 'Long thần', nhưng ông cũng không phải là thần chân chính, chỉ có thái sơ thời đại viễn cổ mới có tên các thần." Yến Tuyết Không nghiêng đầu nói: "Ta suy đoán, thần hẳn là tiên thiên sinh linh do đất trời sinh ra, còn sinh linh tu luyện được tới trình độ này hầu như không có khả năng.” Chỉ chủ thiên đình Thượng Cổ cũng chỉ đến tiên đế cảnh. Tạ Ngự Trần nói: "Ngươi đoán không sai, sinh linh tu luyện, Tiên đế cảnh đã là điểm cuối cùng. Nhưng Thần cảnh là một con đường khác, một con đường mà không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180644/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.