🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho em. "

Bên trong bao phủ bầu không khí quái lạ, Yến Tuyết Không nhìn thấy ánh mắt hai người đối diện nhìn y không giải thích được, thầm than Quân Ngự ca ca thật biết cách chơi xấu khiến y suýt chút nữa không nhịn được.

Tạ Ngự Trần tới gần ôm lấy eo y, cất tiếng cười khẽ.

Yến Tuyết Không truyền âm nói: "Không nên động chạm lung tung, ta sẽ không chịu được. "

Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho em."

“Huynh là kiếm linh, đánh nhau thì được nhưng không phá trận được.” Yến Tuyết Không đơn giản nói một lần tình huống Bắc châu cho đối phương nghe, giải thích: “Trước tiên ta phải kéo dài thời gian cho bọn người Mục tỷ tỷ, để bọn họ lẻn vào vương phủ Bắc châu tìm Bắc châu vương điều tra rõ tình hình xem nàng có phản bội hay không.”

Nếu như phản bội thì không có gì có thể kiêng kỵ, nếu là bị bắt ép thì liền phải nghĩ biện pháp cứu viện nàng.

Tạ Ngự Trần cau mày: "Đây chính là nguyên nhân em ở đây cùng bọn người chán ghét này lá mặt lá trái? Yến Yến, không cần oan ức như vậy. "

Yến Tuyết Không vốn cũng không có oan ức gì, y chỉ là dựa vào thời thế..

Đương nhiên, ít nhiều gì cũng nhờ Thái Thương kiếm.

Trước mắt lấy tu vi của y, cho dù mạnh hơn có thể vượt cấp đối chiến với Tất Ách La cũng không có cách nào đánh thắng được, có sự giúp đỡ của Thái Thương kiếm ý mới có thể cứu được mọi người Thiên Kiếm sơn, thuận lợi thực hiện kế hoạch.

So với lúc này, sư đồ Yến Văn Hựu xem ra dáng dấp một bộ rất phiền, một mực tạm thời không làm gì được y, chỉ có thể khoan nhượng.

Yến Văn Hựu đoán chừng là bị chơi đùa không còn cách nào khác, đơn giản gọi người thu dọn cơm nước rồi một lần nữa lên một bàn mới, cường điệu nói: "Những thứ này đều là ngươi thích ăn, đừng lại tìm lý do. "

"Ngươi còn nhớ ta thích ăn cái gì?"

"... Ta khuyên ngươi đừng sinh thêm quấy rối. "

Yến Văn Hựu không ngốc, hắn biết tiểu đường đệ này không có sinh chuyện lung tung, tính cách ngang ngược không biết lý lẽ, chắc chắn là có chuyện khác thường. Trong lúc y đang ra vẻ cũng đã đạt đến giới hạn kiên trì của sư phụ hắn.

Yến Tuyết Không không để ý lắm, nếu Quân Ngự ca ca trở về, phe mình sức chiến đấu tăng lên y cũng không cần ở đây lãng phí thời gian.

Y nở nụ cười: "Không theo các ngươi chơi nữa. "

Phát hiện có điểm khác thường, Tất Ách La đột nhiên trầm mặt, khí thế quanh thân bạo phát: "Ngày hôm nay ngươi nhất định phải đem tất cả đồ vật giap nộp, bằng không đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này. "

“Vậy ngươi phải nhìn cho rõ ta làm sao có thể ra được cái cửa này.”

Tiếng nói buông xuống, không gian rung động, bóng người Yến Tuyết Không lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Y tinh tường nghe thấy được tiếng Tất Ách La rống giận dữ, chẳng muốn đi quản, lôi kéo Tạ Ngự Trần chạy tới Bắc châu vương phủ, thời gian cũng không chênh lệch gì nhiều với ba người Mục Hồng Y.

Cùng lúc đó, ba người Mục Hồng Y mới vừa tránh né thủ vệ, đi tới nhà đá Bắc châu vương bế quan, đẩy cửa mà vào.

"Bắc châu vương!"

Nghe được âm thanh, Vệ Vãn Qua ngẩng đầu lên, nhưng không thấy bóng người, Mục Hồng Y tháo bùa trên người xuống, vội hỏi: "Là ta. "

Từ Tinh Nhiên cùng Mục Thanh Sương thân hình cũng hiện ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm trận vân bốn phương tám hướng, ăn ý lấy ra thạch lưu niệm ảnh, hai bên trái phải nhanh chóng ghi chép.

"Hồng Y, Thanh Sương, còn có Từ Thiếu tông chủ!" Vệ Vãn Qua ngây ngẩn, bất ngờ nói: "Các ngươi làm sao có thể tới được nơi này? Thiên Kiếm sơn không đối đầu Tu La tộc sao?"

"Tu La tộc đã chiếm cứ Thiên Kiếm sơn, là thái tử điện hạ cùng Từ sư huynh chạy tới cứu tính mạng chúng ta. Trước mắt, điện hạ đi dẫn kẻ địch ra mới để cho chúng ta có thể lại đây gặp ngài. "

Mục Hồng Y thấy nàng xếp bằng trên mặt đất, không nhúc nhích, trong lòng biết không ổn, nghiêm mặt nói: "Ngài có phải là bị nhốt không?"

Nghe nói Yến Tuyết Không đến Bắc châu, Vệ Vãn Qua hơi thay đổi sắc mặt.

Nàng chưa từng gặp thái tử điện hạ, tuy nhiên biết y tuổi trẻ so với đầy đủ thiên kiêu thế hệ này nhỏ gần mười tuổi, coi như thiên tư tuyệt thế, chỉ sợ tu vi cũng không mạnh bao nhiêu.

Có thể từ thủ hạ của Tất Ách La cứu người, nhất định là có đại năng bên cạnh, nói không chừng là Long thần đại nhân cũng tới.

Vệ Vãn Qua thở phào nhẹ nhõm, hỏi trước: "Điện hạ dẫn theo bao nhiêu cao thủ?"

Từ Tinh Nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp một câu: "Chỉ dẫn theo ta. "

Vệ Vãn Qua: "..."

"Điện hạ thần cơ diệu toán, thông tuệ, ngài không cần phải lo lắng. " Mục Hồng Y nhíu mày nói: "Bắc châu vương, Tu La tộc tiến vào Bắc châu, vì sao ngài ngay cả cảnh báo cũng không có?"

"Hồng Y, xin lỗi. "

Vệ Vãn Qua buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tu La tông Thiếu tông chủ Yến Văn Hựu dẫn theo một nhóm cao thủ tiến vào Bắc châu, ta thật tình không đem bọn họ để ở trong mắt nhưng sư phụ hắn Tất Ách La thực lực quá mạnh, vừa đối mặt đã khống chế được bọn ta. Ta muốn thông báo cho các người nhưng đã không kịp.”

Nhân gian Cửu châu, đều là phàm nhân.

Tất Ách La chính là mặt hàng thượng cổ Kim tiên, đối phó với bọn họ, dễ dàng như con voi giẫm chết con kiến.

"Bọn họ lấy bách tính Bắc châu uy hiếp, ta chỉ có thể giả vờ cân nhắc đi theo địch, cùng bọn họ đọ sức. Còn Thiên Kiếm sơn, ta biết được có mộ kiếm có thể ẩn nấp dung thân, vẫn luôn mong mỏi các ngươi tránh được một kiếp. "

"Thì ra là như vậy. "

Mục Hồng Y nghe xong, trên thực tế không trách được Bắc châu vương, bởi vì gốc gác Tu La tộc vượt xa khỏi phạm trù bọn họ có thể giải quyết, có thể xem là nạn kiếp của người.

Vệ Vãn Qua lộ ra áy náy, thấp cúi đầu, biểu hiện chán nản nói: "Là ta phụ lòng chưởng giáo nhờ vả, không thể bảo vệ tốt các ngươi, ta cũng phụ sự tín nhiệm của Đế hậu, không thể bảo vệ tốt Bắc châu. "

"Cái này không thể trách ngươi. "

Thanh âm êm tai vang lên, Yến Tuyết Không cùng Tạ Ngự Trần hiện thân, suy nghĩ một chút, nhìn nàng thi lễ: "Chào dì Vệ. "

Vệ Vãn Qua ngẩn ngơ.

Dì Vệ?

Nàng ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên nhìn chính là kinh diễm, kinh diễm hỏi thế gian sao lại có người có dung nhan phong hoa tuyệt đại như thế.

Ngay sau đó lập tức chú ý tới tóc bạc kim đồng đặc biệt, mới biết thân phận người đến là ai, không nhịn được nghĩ, đây là thái tử điện hạ? Làm sao dung mạo so với Lung hậu nương nương còn là một mầm tai hơn vậy?

Tính cách còn giống nhau y như đúc đến quen thuộc..

Năm đó, Lung hậu nương nương mới vừa nhìn thấy nàng, há mồm chính là một câu "Vệ muội", làm nàng mờ mịt không thôi.

Bây giờ thái tử điện hạ một tiếng "Dì Vệ", nàng càng không biết làm sao.

Vệ Vãn Qua chắp tay nói: "Tham kiến thái tử điện hạ, xin thứ cho ta không cách nào đứng dậy hành lễ..."

Yến Tuyết Không lắc đầu một cái, ở trước gót chân nàng ngồi chồm hỗm xuống, cười khẽ với nàng: "Dì Vệ, không cần đa lễ. "

Vệ Vãn Qua không nói gì.

Nàng phảng phất lại trở về cảnh tượng cùng Lung hậu nương nương gặp mặt, khuôn mặt xinh đẹp làm cho đầu óc choáng váng, chỉ biết cái gì cũng gật đầu trong mơ mơ màng màng rồi cầm lấy vị trí của Bắc Châu vương.

Không hổ là thân mẫu tử, hai người đều có khả năng mê hoặc người khác.

Vệ Vãn Qua lòng cảnh giác liên tục tan tác, không tự chủ được liền đối với Yến Tuyết Không sinh ra hảo cảm.

"Điện hạ, " Từ Tinh Nhiên quơ quơ thạch lưu niệm ảnh: "Đây là trận vân bên trong, chúng ta đều lưu bản sao, có thể mang về nghiên cứu. "

Mục Thanh Sương nói: "Ta nhìn một chút, người bày trận rất độc ác lấy Bắc châu vương làm trung tâm vị trí mắt trận, phàm là nàng hơi có động tác, sẽ tai vạ tới người trong trận!"

Yến Tuyết Không đang tập trung quan sát kỹ trận vân bốn phía, nỗ lực đem Bắc châu vương cứu ra.

"Các ngươi không cần vì ta tốn nhiều tâm tư. " Vệ Vãn Qua ngăn lại nói: "Trận này nhắm vào ta làm trung tâm mắt trận, nhưng cũng xem là nhân họa đắc phúc, ta dò xét ra phương pháp phá giải, điện hạ, ta cần sự trợ giúp của các ngươi. "

Yến Tuyết Không dừng lại động tác, nghiêm túc lắng nghe.

"Trận này có chín phương mắt trận, các ngươi phải nghĩ biện pháp từ trên người Yến Văn Hựu trộm lấy trận đồ, tìm được tám cái mắt trận khác, sắp xếp người canh giữ ở đó rồi cùng một lúc phá hủy. Đến lúc đó ta ở vị trí trung tâm có thể phá đại trận.”

Vệ Vãn Qua dừng một chút, trong mắt ngậm lấy mong đợi: "Bất kể là trộm lấy trận đồ hay phá hủy mắt trận, đều cực kỳ gian nan, vốn không nên đem gánh nặng này đặt ở trên người các ngươi, nhưng Bắc châu ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có thể xin nhờ các ngươi. "

Yến Tuyết Không: "Việc nằm trong phận sự. "

Từ Tinh Nhiên: "Các trưởng bối mạo hiểm đi di tích, tiền bối các châu cũng đang cố gắng bảo vệ quê hương, chúng ta há có thể lùi bước?"

Huynh muội Mục gia trăm miệng một lời: "Việc nghĩa chẳng từ!"

Vệ Vãn Qua nhìn những người trẻ tuổi trước mắt, vừa sầu lo lại vui mừng, một đời người có một thử thách, những hài tử này không thể nghi ngờ chính là tương lai Cửu châu.

"Yến Yến. "

Tạ Ngự Trần bỗng nhiên tiếng gọi, bình tĩnh nói: "Đến rồi. "

Yến Tuyết Không đứng lên nói: "Quân Ngự ca ca, huynh giúp ta đem Mục tỷ tỷ bọn họ về Thiên Kiếm sơn, ta sẽ đi gặp bọn họ. "

Y lo lắng Tất Ách La đuổi tới, không thấy bóng người, sẽ làm khó Vệ Vãn Qua.

Nghe vậy, Tạ Ngự Trần chỉ giơ ống tay áo, ba người Mục Hồng Y còn chưa phản ứng lại đã cảm thấy mắt tối sầm, trực tiếp bị hắn quăng trở về mộ kiếm.

Từ Tinh Nhiên có chuẩn bị tâm lý, cũng không tỏ ra chuyện gi, huynh muội Mục gia thì đang kinh hãi.

Mục Thanh Sương: "Chúng ta sao trở lại rồi? Hồng Y ngươi mới vừa rồi mở ra mộ kiếm?"

Mục Hồng Y: "Không, không có. "

Mộ kiếm là chỗ dựa lớn nhất của Thiên Kiếm sơn, tông môn đệ tử đều tưởng tổ sư khai sơn mở ra, kỳ thực cũng không phải là như vậy, trái ngược là mộ kiếm tạo thành tựu cho tổ sư khai sơn.

Bản chép tay tổ sư bên trong ghi chép, vào năm nào đó đi nhầm vào mộ kiếm, phát hiện bia vạn kiếm, do đó ngộ ra Thái thượng Huyền Thiên kiếm quyết, lấy được không gian mộ kiếm tán thành, mới dùng nơi này khai tông lập phái.

Huynh muội Mục gia suy đoán, đại chủ nhân không gian mộ kiếm rất có thể là một vị viễn cổ chi thần.

Vì vậy bọn họ ẩn thân trong đó, ngay cả thượng cổ Kim tiên Tất Ách La đều không làm gì được.

Nhưng mà, mới vừa rồi Tạ Ngự Trần tùy tùy tiện tiện  đem bọn họ đưa trở về, chuyện này ý nghĩa là gì? Chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tiến vào trong mộ kiếm.

Bởi vậy vì thế mới là nguyên nhân khiến cho Hai huynh muội bọn họ sợ hãi.

"Hắn đến tột cùng là ai?"

"Mười hai năm trước, ta đã thấy hắn, hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh điện hạ, nói là biểu huynh điện hạ." Mục Hồng Y hỏi: "Từ sư huynh, ngươi biết thân phận thật của hắn không?"

"Không rõ ràng, nhưng hắn là người mà ngay cả sư tổ ta cũng phải kiêng kỵ. " Từ Tinh Nhiên chậm rì rì nói: "Bất quá, hắn rất nghe thái tử điện hạ. "

Mục Hồng Y: "..."

Là nàng quá nhạy cảm sao? Nghe là lạ.

Tạ Ngự Trần cử động, không chỉ có làm huynh muội Mục gia sợ mà cũng khiến Bắc châu vương liên tục liếc mắt, có thể thời gian khẩn cấp, Vệ Vãn Qua không kịp hỏi dò, thúc giục: "Thái tử điện hạ, các ngươi đi mau!"

Yến Tuyết Không do dự, nói câu "Bảo trọng", mới ra nhà đá, đao khí cường hãn bá liệt xông tới trước mặt.

Tất Ách La tức giận xong đến!

Y lắc mình né qua, nhưng đao khí đuổi theo y, càn quét núi đá cây rừng.

Yến Tuyết Không mũi chân điểm lên cành cây, sau một khắc, một cánh tay ôm lấy eo của y, nhàn nhạt tản ra đao khí tựa như thổi nhẹ qua một tia bụi trần không đáng kể.

Tạ Ngự Trần hỏi: "Yến Yến vì sao không gọi ta?"

Yến Tuyết Không bị ôm, mặt mày khẽ cong nói: "Trước đây cuối cùng ta cũng sẽ gọi huynh, hiện tại ta biết, dù cho ta không gọi, Quân Ngự ca ca cũng sẽ bảo vệ ta. "

"Không được. "

Tạ Ngự Trần hững hờ ứng phó Tất Ách La, cúi đầu nhìn y, đôi con người đến lấy thăm thẳm như vực sâu nhìn lấy y mang loại tâm ý không rõ.

Yến Tuyết Không: "..."

Đây chính là ý tứ muốn chỗ tốt, y không phải rất muốn hiểu, nhưng thật sự đã hiểu.

Quân Ngự ca ca càng ngày càng không đứng đắn.

Động tác hai người thân mật, Yến Văn Hựu chạy tới muộn một bước mà nhìn chăm chăm.

Yến Văn Hựu mở to hai mắt, mặt lộ vẻ khiếp sợ cùng mờ mịt, ngay sau đó, mắt thấy Tất Ách La thực sự tức giận, giơ tay chính là sát chiêu Tu La cửu biến, không nhịn được hô to: "Sư phụ!"

Tạ Ngự Trần ánh mắt lạnh lùng đảo qua, một tay ôm người, một tay ngưng tụ kiếm ảnh.

"Thiên Tôn!"

Hư ảnh Thiên đạo ngồi không yên, chỉ lo hắn một chiêu kiếm giết Tất Ách La, lên tiếng cảnh báo: "Ngài yên tĩnh chút đi, không được giúp Tiểu Tuyết Hoa gian lận, chú ý quy tắc"

Ý tứ, bên trong quy tắc, muốn làm sao làm đều được.

Thái thương kiếm quơ quơ, rất có linh tính chuyển tới trong tay Yến Tuyết Không, Yến Tuyết Không khẽ ồ lên một tiếng: "Quân Ngự ca ca?"

Tạ Ngự Trần nắm chặt tay y, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: "Yến Yến, nhìn thấy không? Có một sơ hở bên trong đường kiếm."

"Thấy được. "

Yến Tuyết Không kim đồng rạng rỡ, dường như trở lại luvs khi còn bé được hắn dẫn dắt, cầm kiếm chém ra độ cong hoàn mỹ.

Kiếm thế cùng đao thế chạm vào nhau, tràn ra linh lực chi hoa, đem dư âm không hề có một tiếng động nuốt chửng, trong phút chốc, toàn bộ hướng về phía Tất Ách La tuôn tới.

Tất Ách La ngơ ngác thất sắc, muốn tránh cũng không được, bị đập vào tường đá, tầng tầng rơi xuống, nôn ra máu nói: "Không, không thể..."

Yến Văn Hựu đứng ở đằng xa, sắc mặt trắng bệch, chờ bụi mù tan hết, khi quay đầu nhìn lại không còn thấy bóng người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.