Người trước mặt là người trong lòng, người trong lòng bước đến liền cảm thấy thế gian này đều xinh đẹp. Đêm dài buông xuống một mảnh yên tĩnh. Loan Nhược tránh né được thủ vệ canh phòng, từ trên cây đáp xuống quan sát nhìn xung quanh. Nàng tính lắc mình đi vào trong ánh đèn lập lòe từ ngọn đuốc. Chợt, khóe mắt quét qua phía cuối hành lang, phản chiếu bóng ảnh hơi đổi đang cầm đèn đi đến. Người nọ dần đi đến, hoa phục trang nhã, viền áo lụa mỏng tung bay khi cổ tay nhấc lên. Ánh trăng rọi xuống lộ cả bóng hình kinh hồng tuyệt diễm. Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Tóc bạc xoă dài ngang đầu gối, kim đồng liễm diễm phảng phất như chứa đựng tất thảy mọi sinh linh trong thiên địa, ngay cả sơn hải trùng trùng cũng bị đôi mắt ấy nhấn chìm. Dung mạo tiên thiên, phong thái mang theo loại xinh đẹp hư huyễn khiến người bên ngoài nhìn vào cảm thấy thoát tục, xa xa không thể dính bụi trần. Loan Nhược trốn ở trong rừng nhất thời xem đến sững sờ, hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, đây tột cùng là thần tiên hay là yêu ma? Kẽo kẹt một tiếng, thiếu nữ đẩy cửa bước vào. Loan Nhược mở to hai mắt, cắn cắn môi, lặng lẽ đáp xuống phía dưới cửa, thông qua khe cửa nhìn vào trong phòng. Tạ Ngự Trần đưa lưng về phía ngoài cửa khi nghe được động tĩnh cũng chưa xoay người lại, mãi đến tận khi ống tay áo rộng phủ xuống trang sách, một đôi tay thon dài từ phía sau vòng tới che đi đôi mắt của hắn. Động tác tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180671/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.