Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Khi mọi người về đến nhà, Tạ Hà nhanh chóng tách ra khỏi Tạ Hành Dữ, đi sang bên cạnh thay áo đổi giày.
Tạ Hành Dữ thấy anh như vậy rất thú vụ: "Chú nhỏ là cây xấu hổ sao, vừa chạm vào là trốn?"
Tạ Hà tức giận trừng mắt nhìn cậu, ý bảo đừng nói linh tinh trước mặt Tạ Cẩn.
Quả nhiên, Tạ Cẩn lập tức nhìn họ, ánh mắt muốn nói lại thôi, biểu tình rất kỳ lạ.
Tạ Tu Quân trở về chỗ ở của mình.
Tạ Hà vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường, về phòng mình chợp mắt.
Anh vừa nằm xuống giường thì nghe thấy Tạ Hành Dữ nói: "Đúng rồi chú nhỏ, ngày mai chú đến chỗ bác sĩ Khương khám lại một chút."
Tạ Hà mở mắt ra, khó hiểu nói: "Tôi còn phải khám lại sau khi đã khỏi viêm phổi sao?"
"Đương nhiên, ai bảo chú bệnh nặng như vậy, kéo dài tận một tháng mới khỏi.
Đi kiểm tra một chút, bọn con cũng yên tâm hơn."
Tạ Hà liếc nhìn cậu một cái, thầm nói cún nhỏ này vừa được cho chút ánh mặt trời là bừng sáng hết cả lên.
Anh chỉ hơi yếu thế chút thôi là tên nhóc này sẽ lên mặt ngay, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: "Không phải vì cậu sao?"
Tạ Hành Dữ khựng lại, lập tức nhận ra mình đã nói sai rồi.
Cậu nhận sai với vận tốc ánh sáng: "Con sai rồi, chú nhỏ."
Tạ Hà tìm lại được địa vị cho bản thân, không so đo với cậu nữa, nghiêng người: "Tôi ngủ đây."
*
Buổi chiều ngày hôm sau, Tạ Hành Dữ đưa Tạ Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1803573/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.