Một tên trông khá trẻ trong hai người đó tò mò đánh giá quần áo và phụ kiện của bọn họ, bắt chuyện một cách tự nhiên: “Các ngươi cũng bị sai đến đây xem xét tình hình à?”
Từ Hành Chi khẽ nghiêng đầu.
Y không muốn gây ra chuyện gì vào lúc này. Một là, mọi người vẫn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở dưới núi Đại Ngộ, y không muốn chuyện bọn họ thoát ra khỏi Man Hoang bị lộ nhanh như thế.
Thứ hai, Lục Ngự Cửu đã kiệt sức rồi, Từ Hành Chi không muốn đánh thức cậu ta, muốn để cậu ta ngủ ngon giấc.
Vì thế Từ Hành Chi cong khóe môi khẽ cười: “Không phải, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Gã đàn ông có đôi mắt cáo lại không dễ lừa như thế, gã cứ nhìn chằm chằm vào mặt Từ Hành Chi, sắc sảo đến mức hận không thể cắt một miếng thịt trên mặt y xuống để kiểm định cho thật kỹ càng: “Ngươi là người của tôn chủ à?”
Từ Hành Chi mở miệng là nói dối ngay được: “Không phải. Sơn chủ sáng chói như mặt trăng, mặt trời, một tên tiểu tốt canh giữ núi như ta sao dám tranh giành vẻ vang với ngài ấy chứ?”
Mặc dù đám quỷ của Thanh Lương Cốc bị giam giữ ở đây nhưng dù sao cũng ở trần thế mười ba năm, nghênh đón đưa tiễn không ít khách đi qua, đương nhiên biết Cửu Chi Đăng đã đổi xưng hô tôn chủ thành sơn chủ. Dễ thấy rằng tên này hỏi như thế là do gã cảm thấy Từ Hành Chi có lai lịch kỳ lạ nên muốn lừa y.
Từ Hành Chi đưa ra câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/1464367/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.