Kỷ Miên giãy giụa trên không trung, cào cấu vòng tay nào đó đang vòng quanh mình, nấc cụt: "Ngươi, hức, bắt người phạm pháp! Hức...!ta muốn kiện ngươi!"
Giọng nói lười biếng còn mang theo ngái ngủ trên đỉnh đầu: "Con báo nhỏ, chính ngươi gọi ta đến đấy.
Chậc, trí nhớ thật là."
Kỷ Miên nấc cụt liên tục, đến mức tai và đuôi đều bị nàng nấc cụt đến lộ ra.
Chớp mắt nhìn Âu Thùy Tiệp Á Luân đang ôm mình, giang đôi cánh to lớn chao đảo trên bầu trời đêm, phố thị xa hoa càng lúc càng xa tầm mắt.
Nàng cũng không quản, chỉ chăm chú nhìn thiếu nữ xinh đẹp đến quá phận kia.
Càng nhìn càng đắm đuối.
"Thu nước miếng ngươi lại." Âu Thùy Tiệp Á Luân chế nhạo.
Không thể phủ nhận, con báo nhỏ lần nào say cũng trở nên đáng yêu chết mất.
"Rột..." Kỷ Miên rất nghe lời hút nước miếng, sau đó trở móng vuốt, dùng cả tay và chân ôm lấy thiếu nữ, cọ cọ vào cổ đối phương, nỉ non: "Sao có thể xinh đẹp thế này, thật khiến người ta muốn phạm tội nha..."
Âu Thùy Tiệp Á Luân đều bị dỗ đến mị mắt, trên mặt đầy đắc ý, ôm Kỷ Miên tiếp tục bay về hướng bắc, nói: "Không thể đi thuê phòng được, dùng thẻ căn cước thì thân phận ta sẽ bị lộ.
Ta đưa ngươi về ổ của ta, ngoan~"
Kỷ Miên đã sớm bị say đến mụ mị, chẳng nghe Âu Thùy Tiệp Á Luân nói gì cả, nhưng vẫn lung tung gật đầu như đúng rồi.
Cứ như vậy Kỷ Miên bị rồng tộc cắp mang đi, một mạch bay cả trăm dặm về hướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-da-phu-the-bach-da-an/1887360/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.