Chữ vàng màn đỏ khiến tẩm lâu hỉ khí dương dương, nến long phụng cháy rừng rực, càng tăng thêm mấy phần hỉ khí.
Bầu không khí hân hoan vui vẻ, đối lập hoàn toàn với tâm trạng ta hôm nay.
Kết hôn là đại sự của cả một đời người, nhưng với ta mà nói, nó chỉ như một thứ thủ tục. Hơn nữa, trong lúc làm thủ tục lại lại gặp chút sai sót, khiến tâm tình ta càng thêm trầm xuống.
Ngồi ở trên giường, ta không nói được lấy một lời. Buông mắt, ngây người nhìn chăm chú cây trâm đang nắm trong tay.
Ta chưa bao giờ là một nữ nhân làm việc theo lẽ thường, nhưng lúc này đây, chính là lần đầu tiên ta ngồi trên hỉ sàng rất lâu, rất lâu…
Đúng là rất lâu, lâu đến mức chính bản thân ta cũng không biết đã qua bao lâu rồi.
“Đại tiểu thư, ngài đói bụng không, trước tiên ăn chút gì đi.” Thanh âm kiều diễm của Tiểu Lan truyền đến tai ta.
Vẫn còn nha hoàn thân thiết nhà mình a, sớm biết vậy đã tiện tay mang cả Tiểu Hồng tỷ tỷ theo rồi.
Ta siết chặt cây trâm, thản nhiên nói, “Tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Chẳng lẽ lúc này còn sớm lắm sao?
“Vương phi, vương gia có lẽ đã say rồi.” Hỉ nương xấu hổ mở miệng.
Hứ, Hoàng Phủ Viêm có phải hơi quá đáng rồi không? Nói là phối hợp diễn kịch, vậy mà mới vào màn đầu khiến ta khó xử rồi.
Động phòng hoa chúc lại để bản cô nương độc thủ không khuê, truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-da-thau-hoan/84396/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.