Khi Đường Mạc tỉnh dậy, mưa đã ngừng rơi. Ngọn nến trong phòng đã cháy hết, quãng thời gian ban đêm tưởng chừng dài vô tận giờ đã trôi qua gần hết. Đường Mạc chợt mở bừng mắt, phát hiện có một bóng người đang ngồi trước mặt mình, cái bóng ấy nhìn không rõ lắm, mờ mờ ảo ảo, mơ hồ, tựa như hình dáng của một người con gái.
“Tại sao muội lại ở đây?”. Chàng nghe thấy mình lạnh lùng cất tiếng hỏi. Giọng chẳng không hề có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thể hiện được chút gì gọi là cảm kích trước tấm lòng của đối phương, người ngoài nghe thấy cứ nghĩ rằng chàng đang muốn xua đuổi khách vậy. Nhưng giọng chàng cất lên hơi yếu ớt, xem ra rất đau đớn, mệt mỏi. Đường Duyệt thấy vậy chỉ mỉm cười đáp: “Đại ca đã đói chưa? Trong bếp có cháo, để muội mang đến cho huynh”.
Nói xong, nàng vội quay gót bước ra ngoài. Trong phòng lúc này càng trở nên tĩnh lặng hơn, Đường Mạc ngồi dựa lưng vào thành giường, bỗng cảm thấy cô đơn, trống trải, và cảm thấy hơi có lỗi. Dường như chàng đã vô tình nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Đường Duyệt đã quay trở lại, vừa đặt bát cháo xuống, nàng đã vội vã đưa tay lên xoa xoa tai, ngón tay đỏ ửng vì nóng.
Đường Mạc mỉm cười, đồ nóng như vậy mà không biết dùng vải lót vào để bưng, đúng là ngốc thật mà. “Lại đây!”
“Đại ca, vừa rồi… vừa rồi, phụ thân ghé qua”, Đường Duyệt cúi đầu, khẽ nói.
“Chuyện này không liên quan đến muội”. Đường Mạc hạ thấp giọng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dao-khuynh-thanh/121821/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.