Tiêu Ứng Hoài đột nhiên cảm thấy bài thơ này cũng không nhất thiết phải nghe, liền im lặng quay đi.
Tống Kiệm: “……”
Rõ ràng là ép ta nói, nói rồi lại không vui.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh cào cào ngón tay, bên tai vang lên tiếng nhạc du dương. Ngẩng đầu nhìn lên, cung nhân như cá bơi mang thức ăn lên bàn, chẳng mấy chốc, hương thơm của các món ăn đã lan tỏa khắp đại điện.
Trước mặt Tống Kiệm, các món ăn từ Nam chí Bắc được bày biện xen kẽ một cách tinh tế, mỗi món đều có màu sắc, hương thơm và mùi vị hoàn hảo. Hắn nhìn đến ngây cả người.
Cung Đức Phúc vừa gắp thức ăn cho hoàng đế vừa cười híp mắt: “Bệ hạ, món Hoa Hảo Nguyệt Viên này là do Hiền Vương đặc biệt mời danh trù từ Giang Nam về làm. Cá này tươi ngon tuyệt đỉnh, xin bệ hạ nếm thử.”
Tiêu Ứng Hoài nếm một miếng, sau đó ngẩng đầu: “Thưởng.”
Không chỉ thưởng cho Hiền Vương và vị danh trù kia, mà cả món ăn cũng được ban thưởng xuống dưới.
Các hoàng thân quốc thích sau khi nếm thử đều không ngớt lời khen ngợi.
Có người tâng bốc: “Đúng là mỹ vị nhân gian! Không hổ danh là danh trù Giang Nam!”
Có người khúm núm: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng!”
Có người hóa thân thành chuyên gia ẩm thực: “Thịt cá tan ngay trong miệng, mềm mượt như đậu hũ non, hương vị đọng lại thật lâu, khiến người ta lưu luyến mãi không thôi.”
Không biết là tiểu thế tử nhà ai còn chìa cái tay béo mũm ra: “Muốn ăn cá nhỏ! Muốn ăn cá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550414/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.