Tống Kiệm lưu luyến rời khỏi Chiếu Ngục, quay về Thiên Sát Ti, vừa tắm rửa chải tóc xong, Cung Đức Phúc đã dẫn người tới.
"Tống đại nhân, ngài chỉnh trang xong thì theo lão nô vào cung tạ ơn bệ hạ đi."
Tống Kiệm biết không thể tránh khỏi chuyện này, gật đầu ra ngoài, nhưng vừa bước được hai bước, Cung Đức Phúc đã đưa tay cản lại, cười tủm tỉm: "Tống đại nhân, mấy thứ này cũng phải mang theo."
Tống Kiệm nhìn sang.
Là đống người rơm hắn làm từ rơm khô.
Cung Đức Phúc nói: "Mong đại nhân thứ lỗi, mấy thứ này phải được bệ hạ xem qua và ban chỉ ân chuẩn thì mới được giữ lại."
Tống Kiệm đành phải xách theo cả đống người rơm của mình.
Trên đường đi, hắn theo Cung Đức Phúc rẽ trái rẽ phải mấy lần, cuối cùng cũng tới một đình hóng mát giữa hồ trong cung. Hắn đi trên hành lang gỗ, từ xa đã thấy trước án thư trải một cuộn giấy dài, nam nhân phía sau đang đề bút viết chữ.
Tống Kiệm ngoan ngoãn bước tới hành lễ: "Thần bái kiến bệ hạ."
Tiêu Ứng Hoài chấm bút vào nghiên mực.
Tống Kiệm: "......"
Hắn dùng ánh mắt hỏi Cung Đức Phúc, Cung Đức Phúc khẽ lắc đầu, ra hiệu bảo hắn chờ.
Tống Kiệm hạ giọng nói: "Không phải thần không quỳ, chủ yếu là sợ bệ hạ không nghe thấy. Hay để thần nói lại lần nữa?"
Cung Đức Phúc: "......"
Tống Kiệm chớp mắt nhìn Cung Đức Phúc.
Cung Đức Phúc lau mồ hôi trên trán, vẫn lắc đầu.
Tống Kiệm im lặng.
Chờ thêm một lúc, hắn nhịn không được, lại nhỏ giọng nói: "Thần thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550417/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.