Tống Kiệm không muốn chết, cũng không muốn bị quất ba mươi roi.
"Hạ thần cảm thấy... đánh đủ ba mươi roi xong, hạ thần sẽ chết mất, mà đã chết rồi thì không thể tận trung với bệ hạ được nữa..."
Giọng hắn run rẩy theo cơ thể, nói hết câu suýt chút nữa cũng run thành dấu ~ rồi.
Tống Kiệm tuyệt vọng thật rồi, chết tiệt, cổ họng đừng có run nữa mà!
Tiêu Ứng Hoài không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.
Mắt Tống Kiệm sắp rơi nước rồi.
Hắn hiểu rồi, đây chắc chắn là hình phạt vì sáng tám giờ hắn ngủ nướng. Nếu đánh hai roi có thể quất hắn về lại giường cũng được, hắn hứa nhất định sẽ học hành chăm chỉ.
Nhưng lỡ đâu bị quất đến sống dở chết dở thì sao? Bán thân bất toại, thịt non vết thương mưng mủ, cả nửa đời sau chỉ có thể nằm bẹp trên chiếc giường ẩm thấp tối tăm, làm bạn với gián to s.e..x.y.
Không được đâu.
Tống Kiệm có cơ địa dễ ch.ảy nước mắt, cứ cảm xúc lên xuống mạnh là dễ khóc. Trong lúc vừa run vừa vắt óc tìm từ ngữ, hắn không để ý nước mắt đã lã chã rơi xuống nền đất.
*Bộp.*
*Bộp bộp.*
"..."
Vì cúi đầu quá thấp, vài giọt nước mắt còn chảy ngược theo mí mắt trên mà tràn ra.
Ban đầu là 丅丅, giờ thành 丄丄 rồi.
Hoa Trạch Loại toàn lừa người!!! Đứng bằng đầu căn bản không ngăn được nước mắt! Nước mắt chỉ có thể chảy ngược mà thôi!
Tống Kiệm khóc đến mức mũi tắc nghẹt, hắn đưa tay dụi dụi, sau đó lại một lần nữa bị nâng cằm lên.
Ngón cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550429/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.