"……Thời gian nào, địa điểm nào, ai, chuyện gì, nguyên do gì, gọi tắt là 5W……"
Từng cơn gió mát rượi phả vào, Tống Kiệm ngủ ngon lành, vô thức đưa tay gãi mặt, ưm, cái gì mà Đạt Bất Lưu* chứ.
*Câu nói vui nhại âm thanh "W" trong 5W thành "达不溜" – phát âm gần giống "double u", tức "W" trong tiếng Anh. Cậu xoay người, định ngủ tiếp thì đột nhiên một hồi chuông báo hết tiết vang lên, âm thanh vòm 3D chấn động cả lỗ tai. "……?" Tan học? Chuông tan học??? Tống Kiệm giật bắn người, mở to mắt, rồi bật dậy ngay lập tức. Động tác của cậu quá mạnh, kéo theo cả bàn ghế xung quanh kêu lạch cạch, cậu chớp mắt ngơ ngác, toàn bộ ánh mắt kinh ngạc trong lớp đều đổ dồn về phía cậu. Trở… trở về rồi? Giáo viên dạy "Khái luận truyền thông tin tức" trên bục giảng cũng bị động tĩnh của cậu dọa sững, mở to mắt nhìn cậu một lúc, đợi chuông hết kêu mới hỏi: "Em không sao chứ, bạn học này?" Tống Kiệm đờ đẫn, rất lâu sau mới lắc đầu. Thật sự đã trở về rồi sao? Trong lúc cậu còn ngây người, các sinh viên khác trong lớp đã lục tục ra về gần hết. Một cậu bạn cùng phòng khá thân thiết hỏi: "Kiệm Kiệm, hôm nay cậu về ký túc xá hay về nhà?" Tống Kiệm lẩm bẩm: "Về nhà." Bước ra khỏi cổng Đại học Giang, Tống Kiệm mới dần lấy lại chút cảm giác chân thực. Cậu ngước nhìn đường phố xe cộ tấp nập và những tòa cao ốc san sát, rồi tự véo mình mấy cái. "Xì—— Đau đau đau đau…" Thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550522/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.