Năm nay vừa sang đông, Tiêu Ứng Hoài không biết từ đâu kiếm về mấy món đồ kỳ quái, suốt ngày đem ra giày vò y. Ngoài trời rét buốt, Tống Kiệm vốn đã lười biếng, lại bị hành hạ một trận, càng không muốn rời giường, gần như dính chặt vào chăn.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Cung Đức Phúc gọi mấy lần mà y vẫn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng cuộn mình thành một cái kén tằm, cong người ngủ say.
Không biết bao lâu sau, trong giấc mơ Tống Kiệm cảm giác trong chăn có thứ gì đó lông xù, cứ cọ qua cọ lại ở thắt lưng và mông y.
“Ưm... Lại cái gì nữa... Đừng chọc ta...”
Y vươn tay bắt lấy hai lần, có phần kháng cự.
Theo bản năng, y nghĩ rằng Tiêu Ứng Hoài lại trêu chọc mình, bực bội ôm cơn tức một lúc lâu, thế nhưng ôm mãi mà sau lưng vẫn không có động tĩnh gì.
Tống Kiệm lập tức tỉnh táo, thò đầu ra: “Hả?”
Lẽ nào là thứ tối qua... Tiêu Ứng Hoài chưa lấy đi?
...Không có cảm giác gì cả.
Tống Kiệm chớp mắt mấy lần, đưa tay vào chăn sờ thử.
Lông xù.
Còn ấm nữa.
Y theo đường lông xù ấy lần mò, cuối cùng Tống Kiệm chạm đến xương cụt của mình.
“……?”
Y cứng đờ suốt nửa phút, ngón tay khó tin mà di chuyển, đuôi… đuôi đuôi đuôi đuôi đuôi á?!!!
“A——!”
Tống Kiệm giật nảy mình nhảy vọt ra khỏi chăn, quay đầu vừa sờ vừa nhìn ra sau.
Cái gì thế này!
Cái gì thế này!
Cái gì thế này!
A a a a a!!
Tống Kiệm hai tay ôm mông, liếc mắt nhìn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550524/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.