Đêm hôm đó, pháo đạn tại Tây Đường Quan vang trời dậy đất. Chỉ cần đại quân Nguyệt Nhung tiến lên một bước, thành nội sẽ lập tức khai hỏa. Khuyết Tư Bá bị đánh đến mức trở tay không kịp.
Hắn không tin, không tin một Tây Đường Quan bé nhỏ lại có thể dự trữ nhiều đại pháo và hắc hỏa dược đến vậy. Thế nhưng sau vài lần xung phong mà ngay cả tường thành còn chưa chạm tới, hắn đành chật vật rút quân khỏi chân thành.
Nghiêm Gia Tứ dẫn binh truy kích mười dặm, bắn vài mũi tên dọa dẫm, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng quân Nguyệt Nhung nữa mới quay về thành.
Trong phủ đô quân.
Tướng quân Mạnh Vân nói: "Theo cách đánh hiện tại của chúng ta, số lượng đại pháo và hắc hỏa dược trong thành chỉ đủ để cầm cự thêm một đợt công thành của quân Nguyệt Nhung nữa."
Thái Tốn: "Đánh tiêu hao với bọn chúng chúng ta không kham nổi. Ta thấy lần này đã đủ để dọa cho bọn chúng sợ vỡ mật rồi. Quân Nguyệt Nhung tổn thất vài nghìn binh mã, chắc chắn sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian."
Tiêu Ứng Hoài chăm chú nhìn sa bàn trước mặt, không nói gì.
Nghiêm Sùng lên tiếng: "Không đâu. Quân Nguyệt Nhung gấp gáp hơn chúng ta nhiều. Chúng thiếu lương thảo, kéo dài một ngày, tình hình càng bất lợi một ngày. Chúng chắc chắn muốn nhanh chóng chiếm Tây Đường Quan để làm bàn đạp tấn công Thặng Quan."
Mạnh Vân nhíu mày: "Hay là ta dẫn người đi chặn đường tiếp tế của chúng trong đêm nay?"
"Không được." Tiêu Ứng Hoài cuối cùng cũng lên tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550543/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.