"Sao không mang vào trong? Đứng ngoài cửa làm gì vậy?"
Cung Đức Phúc từ bên cạnh đi tới, thắc mắc thò đầu nhìn.
"AAAAAA!!!"
Lão bản khách điếm và tiểu nhị bị tiếng thét chói tai này dọa giật bắn người. Vừa định thần lại, sợ vị "vừa làm cha vừa làm mẹ" kia chịu không nổi, bọn họ tính kéo ông ấy đi. Nào ngờ người này lại là người xông lên đóng sập cửa trước.
Sau đó, ông ấy tỏ ra chẳng có gì lạ lùng.
"Ôi dào, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi."
"Đưa cơm tối và nước nóng cho ta đi, ta tự mang vào, ta tự mang vào."
Lão bản: "?"
Tiểu nhị: "?"
Vấn đề là ai mang vào sao?
Lúc này, trong phòng, Tống Kiệm quỳ đến ê cả răng, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Cậu xoa xoa đầu gối, hỏi: "Huynh trưởng, họ đang làm gì vậy?"
Tiêu Ứng Hoài nhìn thiếu niên đang nửa cởi áo ngoài, vừa xoa đầu gối vừa ngẩng đầu nhìn hắn.
"..."
Tư thế này thật thảm hại.
Đúng là ngốc nghếch.
Hắn đưa tay kéo người dưới đất lên: "Có ngày bị người ta bán còn giúp họ đếm bạc mất thôi."
Nói xong, hắn ném túi vải nhỏ cho cậu: "Qua bình phong lau người sạch sẽ rồi thay y phục đi."
Tống Kiệm: "Ồ, được!"
Rất nhanh sau đó, Cung Đức Phúc mang cơm tối và nước nóng vào phòng. Trước tiên, ông ấy ghé tai nhắc nhở vị đế vương: "Bệ hạ, hành trình lần này xa xôi vất vả, ngài phải giữ gìn sức khỏe đấy."
Tiêu Ứng Hoài lạnh nhạt liếc ông một cái.
Cung Đức Phúc lại men theo bình phong, hạ giọng hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550563/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.