Cuối cùng, Tống Kiệm cũng nhận ra rằng Tiêu Ứng Hoài dường như đang giận ai đó.
Ôi không.
Giận hắn sao? Nhưng hắn có làm gì đâu.
Hay là giận Thang Hành? Nhưng Thang Hành cũng chẳng làm gì cả!
Tống Kiệm nghĩ mãi không ra, suy đi tính lại cuối cùng đi đến kết luận: chắc chắn là Tiêu Ứng Hoài đã sớm không ưa Tiểu Thang rồi, bây giờ chỉ là mượn cớ mà phát tác thôi!
Tiểu Thang, nguy rồi.
Quả nhiên hầu vua như hầu cọp, thật sự quá nguy hiểm.
Tống Kiệm cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn. Chưa nói đến việc Thang Hành vừa cứu hắn ngày hôm qua, dù không cứu thì Thang Hành cũng là con trai của Thang đại nhân, mà hắn và Thang đại nhân là người quen cũ, vào lúc này nhất định phải ra mặt tranh thủ chút lợi thế cho Tiểu Thang.
Tống Kiệm: "Giá giá giá!"
Hắn thúc ngựa bám sát: "Bệ hạ quả là có ánh mắt tinh tường!"
Tiêu Ứng Hoài vừa mới giương cung: "?"
Tống Kiệm: "Tiểu Thang đại nhân có thể được bệ hạ ưu ái là phúc khí của Tiểu Thang đại nhân, Đại Yến có được nhân tài cưỡi ngựa bắn cung như Tiểu Thang đại nhân là phúc khí của Đại Yến!"
Nhìn xem, một câu mà khen cả Tiểu Thang, khen cả Đại Yến, còn khen cả lãnh đạo, một mũi tên trúng ba đích.
Tiêu Ứng Hoài lắng nghe nhiều lần, cố gắng hiểu.
"..."
Hiểu không nổi.
Tiêu Ứng Hoài giục Kim Tước rời đi.
Tống Kiệm đứng tại chỗ: "?"
Câu này sai chỗ nào sao?
Nhìn thấy đế vương dẫn người đi xa, Tống Kiệm vội vàng đuổi theo:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550587/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.