Nhờ pheromone của Omega, tình trạng của Alpha dần dần thuyên giảm, sau bữa cơm tối đã cải thiện rất nhiều.
Thấy Alpha đã có thể ngồi dậy, Omega đề nghị: “Cá nhỏ, chúng ta ra biển nhé.”
Không tin nổi vào tai mình, Alpha tròn mắt quay lại nhìn anh.
“Ra bờ biển đó. Cậu là cá mà, ngâm mình dưới biển trong kỳ mẫn cảm chắc sẽ hiệu quả hơn dùng thuốc ức chế đúng không?” Omega mỉm cười nhìn Alpha, hốc mắt hắn chỉ mất vài giây đã trở nên ẩm ướt. “Đi thôi nào.”
Cứ thế, một người một người cá cùng nhau ra bờ biển dưới sắc trời sẩm tối.
Khi trở lại “môi trường sống tự nhiên”, Alpha gấp không chờ nổi, lập tức hoà mình vào làn nước trong vắt. Chiếc đuôi cá xanh lam toả sáng như ánh huỳnh quang dưới vầng trăng vời vợi.
Alpha không nói gì, nhưng Omega có thể nhìn thấy “niềm vui” và “sự tự do” trong từng cử chỉ của hắn.
“Cậu cứ chơi đi, tôi sẽ chờ ở đây.” Omega vẫy tay với hắn từ trên bờ.
Alpha quay đầu nhìn anh một lần nữa, sau đó hoàn toàn lặn sâu xuống lòng biển.
Nhìn Alpha ngày càng bơi ra xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mình, Omega không thể không cảm thán rằng sự sắp đặt của vận mệnh thật sự quá kỳ diệu.
Rõ ràng hai người chỉ mới quen nhau hơn một tháng, trong đó gần một tháng Alpha chẳng chịu nói lời nào, cứ như một kẻ câm. Người như thế hiện giờ lại khiến anh cảm thấy vô cùng bất an.
Lỡ như Alpha cứ thế rời đi, không bao giờ trở lại thì sao?
Lúc đề nghị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-nguoi-ca-alpha-trieu-yen/2988122/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.