Dư An An không giãy giụa, cô để mặc cho hơi thở ấm áp của anh phả ra cổ của cô. Cánh tay của anh mạnh mẽ, ấn mạnh đến mức eo cô hơi đau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự đau đớn và sợ hãi của anh.
Cô khẽ động đậy, muốn xoay người, cánh tay của Tiểu Phong căng lên: “An An, đừng động đậy.”
Cô nghe được sự kiềm nén trong giọng của anh, cái trán tựa trên cổ cô lại có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, chạm vào da của cô.
Dư An An c.ắn môi dưới, trong lòng rất đau. Cô cái gì cũng không giúp được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đau đớn tra tấn từng chút một.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ. Điện thoại chợt vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh này. Dư An An khẽ động, cánh tay của Tiểu Phong cũng dần buông ra.
Cô ngồi dậy, bò đến mép giường cầm điện thoại qua nhìn, là mẹ.
“Mẹ ạ.” Hôm trước đến kiểm tra, hôm nay lại gọi điện thoại đến, mục đích không cần nói cũng biết.
Người bên kia đầu điện thoại cũng mở miệng: “An An, mẹ vẫn cảm thấy nên để Tiểu Phong qua bên Lâm Viên ở thì hơn.”
Dư An An nghe được lời này, cô nhìn về phía Tiểu Phong ở bên cạnh đang phải chịu đựng đau đớn, cô kéo chăn qua đắp cho anh, lau mồ hôi trên trán anh rồi mới đứng dậy đi đến ban công.
Ý của mẹ cô là gì cô đều hiểu, chính là muốn Tiểu Phong rời đi, ngăn không cho bọn họ tiếp tục phát triển thêm:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-nguoi-dan-ong-hoang-da-ve-nha/286366/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.