Rất ấm áp, rất thoải mái.
Hơi nóng, có chút cứng rắn.
Vạn Uyển từ trên giường ngồi dậy, tất cả trước mắt quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất, bức tranh nhỏ ấm áp biến thành vách tường màu trắng tinh khiết, tủ sách nhỏ có dây leo biến thành giá sách trang bị rất nhiều tầng sách, còn cái giường này, cái chăn màu xanh sẫm, khăn trải giường nếp gấp rõ ràng, Vạn Uyển vỗ trán, chỉ là ngủ một giấc cùng với Diệp Dực thôi mà, không đến nỗi mụ mị đến thế chứ!
Vạn Uyển cảm thấy cái giá của giấc này ngủ quá lớn, trên người thấy dinh dính, bụng còn có chút lâm râm đau đớn, thuận tay cầm ly nước trên bàn bên cạnh lên, một túi thuốc màu trắng khiến Vạn Uyển dừng động tác lại, giống như. . . . . . hình như. . . . . . Quả thật tối hôm qua hẳn là ở nhà, cùng với Diệp Dực ăn khuya, ngủ rồi cảm giác, hình như bụng rất đau.
Vạn Uyển bóp nát một viên thuốc, đúng rồi, quả nhiên là ăn rồi bị đau bụng rồi.
Ăn rồi bị đau bụng lại và doanh trại sao, Vạn Uyển im lặng kéo rèm cửa sổ ra, nắng đã chiếu cao rực rỡ rồi, cách đó không xa chính là sân huấn luyện, bùn cùng bụi bậm từ trên thân bọn họ có thể kết luận, đập, lăn, bò đã rất lâu rồi, Vạn Uyển hơi nhức đầu muốn tiếp tục bò lại trên giường.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đều đều vang lên.
Vạn Uyển mở cửa, chiến sĩ trẻ bưng cái mâm đứng ở bên ngoài, chào một cái, vẻ mặt rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-ong-xa-si-quan/2063505/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.