Tia nắng đầu tiên vào buổi sáng hàng ngày vẫn nhìn thấy, phá vỡ quy luật bình thường của trăng sao. Vạn Uyển lộ ra vành mắt đen, tóc tai bừa bộn, khóe miệng có vết kem đánh răng đứng mơ màng ở phía trước, cùng Lộ Ninh, mặc áo cổ tròn phối quần thường, muốn tinh thần có tinh thần, muốn ánh mặt trời có ánh mặt trời, cùng cô gái xinh đẹp đứng ở trạm xe. Người nào đó không cam lòng với thực tại, tức giận siết chặc nắm đấm.
“Lộ Ninh. Cậu không nói cho mình biết, sáu giờ sáng phải lên đường!”
“Chuyện như vậy cần nói sao?”
“Mình cần chuyển đổi giờ giấc!”
“Lời này cậu đã nói tuần trước, với lại không phải mỗi ngày vẫn theo quy luật thường ngày sao." Người phía trước di chuyển, Lộ Ninh nói xong thì lên xe chiếm chỗ ngồi trước, Vạn Uyển cô nương bởi vì ngủ chưa đủ, mơ hồ hỗn loạn mà bị đám người đè ép ở giữa, trở thành người chướng ngại vật trên đường.
“Cẩn thận!” Một đôi tay từ phía sau kéo Vạn Uyển, “Tại sao mỗi lần tôi thấy bạn, bạn đều có dáng vẻ này!”
Vạn Uyển quay đầu lại im lặng nhìn Tiếu Tồn Chi, “Bạn đang nói vành mắt đen và đầu tóc lộn xộn?”
“Cả hai đều có.” Tiếu Tồn Chi cầm lấy hành lý trên tay Vạn Uyển, trêu ghẹo chỉ chỉ vào miệng cô, “Nhưng mà hôm nay có diện mạo mới.”
Vạn Uyển di chuyển đến trước xe buýt, hướng về phía chiếc gương chiếu hậu mà soi gương, quả nhiên thấy được diện mạo mới ở khóe miệng, bình tĩnh mà liếm. Tiếu Tồn Chi chậc một tiếng, quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-ong-xa-si-quan/2063559/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.