” Đứng lại! Cô còn chưa thanh toán tiền viện phí. Không thể bỏ trốn như vậy được. ”
Đằng xa, một nhóm y tá, bác sĩ quần áo xộc xệch đang hớt hải đuổi theo. Nhưng tiếc là cô đã rất nhanh chân và giờ đang yên vị trên taxi rồi. Chiếc xe đang bắt đầu lăn bánh rời khỏi. Nhoài đầu ra ngoài cửa kính, Liên Thảo nở một nụ cười không thể rạng rỡ hơn, đưa tay vẫy vẫy với đám người đang gắng sức chạy đến, lớn tiếng hét:
– Đừng đuổi theo nữa, vô ích thôi, haha… Mọi người ở lại bình an nhé! Tạm biệt không hẹn gặp lại. Haha”
– Hahaha…hahaha…hahaha
Tiếng cười giòn giã của cô cất lên xé tan bầu không khí đang vô cùng im lặng. Nhưng lúc này nghe sao thật là…man rợ.
– Cô Liên Thảo!
– Hahaha… Đừng gọi tên tôi nữa, vô ích thôi, tôi đã… HẢ?
Tiếng vị bác sĩ cất lên cắt ngang tiếng cười man rợ đó của cô và cũng đồng thời kéo cô thoát khỏi dòng viễn tưởng mà về với thực tại.
Liên Thảo mở bừng mắt, trước mắt cô là cái trần nhà trắng toát, khẽ nuốt nước miếng, cô từ từ dời mắt xuống, đối diện vẫn là một nhóm người vận áo blouse cũng trắng không kém so với trần nhà. Cô ấp úng không sao thành lời. ” Tại sao chứ! Tại sao đó không phải hiện thực..huhu.. Sự thật quả là tàn nhẫn mà! ” Liên Thảo âm thầm khóc không ra nước mắt.
– Cô chắc là không sao chứ?
Vị bác sĩ lại lần nữa cất lên.
Xấu hổ nhìn ông ta, trong đời cô chưa lần nào mất mặt như lần này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong-2-dai-nan-atula-vuong-tai-the/1059654/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.