dịch: anhdunghcdc
***
Sau khi tin tức truyền về núi thì có tu sĩ Trúc Cơ đến xem nhưng không có người nào cao hơn đến ngăn cản.
Triệu Phụ Vân đến Vô Song Đài. Trong đài có một người chủ đài ngồi trên một cái ghế cũ kỹ, nhìn qua rất già nua. Người này nhìn Triệu Phụ Vân và Trịnh Uy nửa cười nửa cảm thán. “Người trẻ tuổi vẫn không coi trọng tính mạng như vậy. Đến lúc các ngươi tới tuổi của ta thì sẽ biết, muốn sống thêm một ngày thôi có khi cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngươi sống thêm một ngày là tuổi thọ của ngươi giảm đi một ngày.”
Triệu Phụ Vân không lên tiếng, Trịnh Uy cẩn thận nghe Hứa Nhã Thành nói bên tai mình.
“Tên.” Chủ đài hỏi.
“Triệu Phụ Vân.” Triệu Phụ Vân đáp.
“Trịnh Uy.” Trịnh Uy cũng mở miệng trả lời.
Sau đó, lão nhân chủ đài cầm bút viết lên một trang giấy. Dưới Vô Song Đài dần có người tụ tập, từ trong Thiên Đô Sơn cũng có người bay tới. Quyết tử đấu, mấy năm qua ít gặp, hoặc phần lớn là quyết đấu trong lặng lẽ, hoặc đột nhiên bộc phát, cho nên sau khi tin tức truyền ra thì có khá nhiều người đến xem.
Triệu Phụ Vân không đi xem xem có người mình quen đến hay không. Hắn biết nhất định sẽ có. Dù sao hắn cũng tu hành nhiều năm ở đây, hắn không muốn gặp người quen để ảnh hưởng đến tâm tình.
Đúng lúc ấy có tiếng người hô lớn. “Sư huynh.”
Người vùa hô chính là Dương Liễu Thanh ở hạ viện. Triệu Phụ Vân khẽ cau mày, không trả lời nhưng ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-khi-trieu-duong-than-van-chi-tiem/2432602/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.