Edit +Beta : Cá Voi Xanh
Ngày : 11/8/2021
Số từ : 4768 từ
--------------------------------------------------------------------------------------------
"Mỗi lần nỗ lực đều sẽ có kết quả, chẳng sợ quá trình diễn ra chậm chạp nhưng nói chung vẫn có thể thấy bản thân mình tiến bộ." Tiểu Vũ cười mỉa mai, hỏi tiếp: "Em có cảm giác thế nào? Khó chịu sao? Vậy em có biết, người mà cho dù cố gắng ra sao cũng dậm chân tại chỗ như thế nào không?" Tiêu Vũ vươn tay ra, nói một cách nhàn nhạt: "Để cô nói cho, giống như bị thế giới bỏ rơi, tuyệt vọng!"
Phí Nhược Đồng mở to mắt không nói được lời nào, cô ấy bị khí tràng của Tiêu Vũ làm cho kinh động, Tiêu Vũ cười nói: "Em biết người rõ ràng biết mình không thể tiến tới mà cứ liều mạng đi lên là gì không? Cô nói cho em hay, là người đang cầu cứu, trong đầm lầm, dưới nước, càng vùng vẫy thì càng chìm xuống, không biết khi nào sẽ biến mất khỏi thế giới này."
Tiêu Vũ chỉ vào tấm kính cửa sổ, mỉm cười nói tiếp: "Tương lai tươi sáng sao? Nhìn không thấy mà đã từ từ chìm xuống đáy cát, đáy đầm lầy, còn đáy nước. Không những không thể nhìn thấy ánh sáng mà xung quanh còn tối om, thậm chí không thể cử động hay thậm chí......là thở. Phí Nhược Đồng, trước mặt em chỉ là một mảnh thủy tinh, đánh nát nó là em có thể bước vào thế giới mà em đã thấy. Vì em không muốn phá vỡ nó, nên em mới cho rằng em là con ruồi trên kính. Đợi đến khi em chìm xuống đầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/93156/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.