Thẩm Hành Giản sững người một lúc, sau đó mỉm cười chẳng hề đáp lời. Hiện tại anh chưa muốn kể chuyện tình cũ của mình cho một học sinh nghe.
Dư Dục Sâm bướng bỉnh nhìn Thẩm Hành Giản, hỏi lại: “Thầy ơi, hắn ta chính là người ấy sao?”
Thẩm Hành Giản giật mình nhìn Dư Dục Sâm, biểu tình kỳ lạ như đang đè nén điều gì đó khiến anh thoáng thấy đôi nét khó chịu trên gương mặt cậu. Thẩm Hành Giản không hiểu tại sao Dư Dục Sâm lại đau lòng, là vì anh sao?
“Thầy ơi…” Dư Dục Sâm kiên nhẫn hỏi tiếp.
“Em muốn biết đến thế à?” Thẩm Hành Giản vốn định dùng chất giọng nhẹ nhàng của mình xóa tan bầu không khí đầy xấu hổ này, nhưng Dư Dục Sâm vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Dường như hôm nay cậu nhất định phải nghe được tất cả mọi chuyện mình muốn nghe mới chịu bỏ qua.
“Được rồi,” Thẩm Hành Giản thở dài, anh không chịu nổi ánh mắt nghiêm túc lại thâm trầm như thế của cậu thiếu niên, đành giơ tay đầu hàng. “Em đã muốn nghe thì thầy sẽ kể cho em.”
Tuy giữa anh và Tống Minh Trạch đã có nhiều chuyện xảy ra, cả hai cũng từng cùng nhau nắm tay đi qua bao năm tháng, nhưng nếu tóm tắt chuyện tình cảm của họ thì chỉ cần đôi ba câu là xong. Mọi chuyện tình trên thế giới này chẳng qua là gặp gỡ, có cảm tình rồi yêu nhau, sau đó lại chia tay, chẳng có gì thú vị.
Khi họ mới chia tay, mỗi đêm Thẩm Hành Giản đều nằm ôn lại từng chuyện cũ giữa hai người, nghiền ngẫm từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-tinh-yeu-hoc-duong/1124904/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.