"Ta từ bỏ!"
Khi nói những lời này, cả hai đã về đến nhà trọ, Quý Yến Nhiên đang cẩn thận đốt đèn. Ánh sáng nhàn nhạt ấm áp như nhảy nhót, chiếu lên cốc chén trên bàn, nửa tấm bình phong trong góc, tranh trên tường, hoa trong tủ, tất cả đều là đồ đạc được lựa chọn tỉ mỉ trong lúc đi dạo phiên chợ, tuy không phải hàng đắt tiền, nhưng lại đậm chất nhân gian bình dị nhất.
Một người ngay cả di thư cũng đã viết xong, đột nhiên được tiếp thêm hi vọng sống sót, nói lòng không dậy sóng là không tưởng. Có điều cứ nghĩ đến việc đầu kia của cuộc giao dịch là Giang Nam Chấn, chẳng hay sau lưng hắn còn ẩn giấu âm mưu gì hay không, Vân Ỷ Phong lại thấy nhức đầu, mãi đến khi bị kéo vào vòng ôm ấm áp, mới ngơ ngác hồi thần.
"Ngươi từ bỏ, thì ta biết phải làm sao đây?" Quý Yến Nhiên ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Vân Ỷ Phong: "..."
"Đằng sau ấy có là âm mưu hay gì đi chăng nữa, chỉ cần lấy được Huyết Linh chi, ta đều muốn thử." Quý Yến Nhiên ôm chặt hắn, khàn giọng nói, "Ở Tây Bắc, ta đã lựa chọn gia quốc bách tính thay vì ngươi, khi ấy ta nghĩ, giả như đến một ngày ngươi không thể chống đỡ được nữa, ta vẫn sẽ phải gánh vác trách nhiệm với tám mươi vạn đại quân, với an ổn của Đại Lương, với mẫu thân của mình, cho nên ngay cả lời thề đồng sinh cộng tử mà hí kịch vẫn thường nhắc đến, ta cũng không thực hiện được."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-kiem-suong-han/2112877/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.