Đá tảng lăn lông lốc, trút xuống như mưa rào mùa hạ.
Nơi đây là một sơn cốc hẹp và dài, lúc hành quân tác chiến mà phải đi qua địa phương thế này, thống lĩnh sẽ luôn phải tính đến khả năng bị mai phục. Chỉ là hình như Tiêu vương điện hạ có số khắc binh thư, cho nên bất kể đi tới đâu, dù là vì tư tình cá nhân, cũng lại xui xẻo gặp phải chuyện như vậy.
Giang Nam Chấn rút kiếm ra khỏi vỏ, hét lớn: "Cẩn thận!"
Toàn đội ngũ, bao gồm cả đệ tử Giang môn lẫn cận binh Hoàng gia, đều là các cao thủ dày dạn kinh nghiệm. Hàn kiếm trong tay liên tục vung lên, chém văng đá tảng.
Xe ngựa bị đá phá tan tành, Quý Yến Nhiên ôm Vân Ỷ Phong nhảy lên lưng ngựa, Phi Sương Giao hí dài một tiếng, tung vó né đi đá lăn, cấp tốc chạy về hướng sơn cốc. Mưa đá mù mịt, quét theo đất cát cành khô cùng rơi xuống, như muốn che khuất cả bầu trời, khiến lòng người hoảng hốt sợ rằng cả khe núi này cũng sẽ bị lấp đầy.
"Vương gia!" Ngựa của Mai Trúc Tùng đã bị thương, lảo đảo chạy đi khỏi chỗ hiểm, "Vân môn chủ không sao chứ?"
"Không bị thương, nhưng bị doạ một phen." Quý Yến Nhiên một tay bảo vệ Vân Ỷ Phong, ngẩng đầu thoáng nhìn lên phía trên núi, nghiến răng nói, "Giết hết bọn chúng!"
"Vâng!" Cận quân đồng loạt lĩnh mệnh, trèo xuống khỏi ngựa chiến, thoăn thoắt leo lên vách núi, nháy mắt đã biến mất vào rừng cây um tùm.
Đá lớn không ngừng rơi xuống, hẳn là dọc đường làm bốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-kiem-suong-han/2112878/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.