“Woa, sủi cảo ở đây ngon ghê.” Phong Quang cầm thìa, ngẩng đầu xuýt xoa: “Sao anh biết được chỗ này ngon vậy?”
vậy?”
“Đây là quán ăn hồi bé tôi thường tới.” Bạch Trí rút một tờ giấy ăn ra, lau sạch nước canh cô không cẩn thận làm dính lên khóe miệng, hành động nhỏ thân mật này làm cố nheo mắt đầy hạnh phúc.
Quán sủi cảo này chỉ là một cửa hàng rất bình thường, không giống những nhà hàng cao cấp trước đây cô từng lui tới. Vốn Bạch Trí cho rằng cô sẽ không thích, không ngờ cô thích ứng khá nhanh, vừa ngồi xuống liền gọi một phần lớn.
Phong Quang hỏi hắn: “Anh chỉ nhìn em ăn, anh không ăn sao?”
“Tôi không đói.”
“Được rồi... Ấy, những tấm ảnh này là gì vậy?” Trong lúc lơ đãng cô liếc mắt qua bức tường dán đầy những tấm ảnh bên cạnh, có tấm chụp nam có tấm chụp nữ, họ đều mang theo nụ cười.
Ông chủ là một ông chủ trung niên có tướng mạo hiền hậu, ông đứng trước quẩy nở nụ cười: “Những tấm ảnh này đều được khách đến ăn sủi cảo để lại, những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống làm bầu không khí ở cửa tiệm chúng tôi trẻ trung hơn rất nhiều.”
Ánh mắt Phong Quang sáng rực lên.
Bạch Trí cảm thấy bất an.
Quả nhiên cô la lên đấy thích thú: “Ông chủ, có thể giúp cháu và bạn trai chụp một tấm ảnh giữ làm kỉ niệm không?”
Bạch Trí đang nghĩ có nên thừa dịp bỏ trốn ngay bây giờ luôn không, ngay cả câu “bạn trai” thốt ra từ miệng có hắn còn quên phủ nhận.
“Được thôi!” Ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu/492642/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.