Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư đang gối lên đùi mình với ánh mắt ngơ ngác lúc này lại chợt muốn cười. Anh hỏi cậu: "Sao lúc ở trên lại muốn kéo tôi?"
"Cậu vốn không kéo nổi tôi, sao vẫn muốn duỗi tay ra?" Kỷ Sơn Dã nói thêm.
Lâm Ngư bị anh hỏi mà khựng lại.
"Tôi không biết nữa. Không nghĩ gì cả, tay cứ duỗi ra thôi."
Kỷ Sơn Dã: "Sau cậu đừng lỗ mãng vậy nữa. Lương thiện không có tác dụng gì chỉ có hại chính cậu thôi."
Lâm Ngư có hơi khó chịu, cậu không nói gì.
Rõ ràng là làm việc tốt, sao trong mắt Kỷ Sơn Dã lại như biến thành cậu làm sai rồi? Chẳng lẽ là vì không kéo anh lên thành công ư? Lâm Ngư nghĩ không ra.
Có điều, có lẽ lúc này rơi vào hoàn cảnh có thể chết bất cứ lúc nào, trong khe núi tối đen như mực chỉ có hai người là cậu và Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư cảm thấy quan hệ của hai người đột nhiên trở nên rất gần gũi.
Hai người không còn là diễn viên nổi tiếng và thợ trang điểm nữa, cũng không có địa vị cao, địa vị thấp nữa, chỉ vẻn vẹn là hai người bình thường ôm lấy nhau sưởi ấm. Lâm Ngư cảm thấy Kỷ Sơn Dã cũng nghĩ vậy, nếu không, cậu rất khó giải thích nổi tại sao Kỷ Sơn Dã lại đồng ý để cậu gối lên đùi mình.
"Anh nói, bọn họ sẽ tìm được chúng ta chứ?" Lâm Ngư hỏi.
Kỷ Sơn Dã nói rất khẽ: "Không biết."
"Vậy liệu chúng ta có chết không?"
Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ: "Đừng lo lắng, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-doc-thoai-cua-anti-fan/2229741/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.