Vội vàng mở cửa và chạy ra ngoài, họ chỉ thấy Đinh Mai mặt đầy nước mắt, vội vã chạy tới gặp chủ tịch Thích.
Có phải cô ấy muốn tố cáo cô chủ với chủ tịch Thích không?
Thích Trường Vinh đang cùng vợ và con trai cả ngồi chờ tin tức về Thích Uyên, thì thấy một cô hầu gái vọt tới trước mặt, khóc lóc thảm thiết.
“Có chuyện gì vậy?” Ông theo phản xạ lùi một bước, lo lắng.
Đinh Mai lau vội nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Thích, tôi… tôi muốn xin nghỉ vài ngày.”
Cố Xảo nhìn cô, hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
“Bà, bà tôi mất rồi…” Đinh Mai không thể kiềm chế được nữa, vừa nói vừa khóc, “Tôi muốn về chịu tang bà.”
Những người làm khác nghe xong đều há hốc mồm, mắt tròn xoe, không thể tin vào tai mình.
Bà của Đinh Mai mất sao? Liệu có phải chuyện này quá trùng hợp?
Họ liếc nhau một cái, rồi cùng nhìn lên tầng hai, bất giác một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ bàn chân lên tới đỉnh đầu. Càng nghĩ lại, họ càng cảm thấy bất an.
Nhà họ Thích tất nhiên đồng ý cho Đinh Mai nghỉ phép, đồng thời chuẩn bị tiền phúng viếng để bày tỏ sự quan tâm.
Ngay lúc này, Thích Uyên cũng về tới nhà.
Cậu ta vừa bước vào cửa, nhìn thấy gia đình đang ngồi trong phòng khách, nhưng Thích Uyên vẫn tỏ vẻ như mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng. Thậm chí, cậu ta còn tỏ ra vui mừng như vừa trúng số.
Lời quát mắng của Thích Trường Vinh nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2754360/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.