Đồ đạc trong biệt thự rất đầy đủ, phòng chứa đồ còn cất sẵn cả vải vóc thượng hạng. Thích Tuyền vốn định ra ngoài mua vài tấm vải nhưng bây giờ không cần nữa. Cô cắt vải ngay tại nhà, bắt đầu tỉ mỉ may những bộ quần áo mới.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Đỗ Gia Danh ăn mặc bảnh bao, vui vẻ ra ngoài vì hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên do người trong mộng chủ động hẹn.
Người hẹn là Tần Nhược – cô gái mà hắn đã thầm thương từ lâu.
Địa điểm hẹn hò là một công viên – nơi mà trước đây hắn chưa từng bước chân tới. Nhưng chỉ cần có Nhược Nhược ở bên, đi đâu cũng được.
Tới trước cổng công viên, hắn đã thấy cô đứng đó. Tần Nhược mặc váy trắng liền thân dài tới gối, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt. Tóc đen dài xõa nhẹ, làn da trắng đến nỗi gần như phát sáng dưới ánh mặt trời. Trong mắt Đỗ Gia Danh, cô chẳng khác nào một tiên nữ từ trên trời hạ phàm.
Hắn ngẩn người nhìn cô, bước chân chầm chậm như bị mê hoặc, cảm giác như cả người đang bay bổng tận mây xanh.
"Nhược Nhược… em đẹp quá…" – hắn lẩm bẩm bằng giọng nghèn nghẹn.
Tần Nhược nở nụ cười nhẹ, chân mày cong cong đầy duyên dáng. Trong mắt Đỗ Gia Danh, nụ cười ấy đẹp như ánh trăng sáng rực giữa trời đêm – vừa dịu dàng vừa mê hoặc.
Cô ta lần đầu tiên chủ động nắm tay hắn. Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào, gương mặt vẫn còn mỉm cười bỗng khẽ biến sắc – một cảm giác đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2754384/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.