"Phải nói rõ mục đích trước đã."
Trương Thành Ngôn quay lại nhìn Thích Tuyền, ra hiệu để cô quyết định.
Thích Tuyền mỉm cười với nam sinh, giọng nhẹ nhàng: "Tụi tôi bị mất đồ, muốn vào tìm lại."
Nam sinh đỏ bừng mặt.
Tim cậu đập mạnh, tai cũng bắt đầu nóng ran, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Ờ... có mang theo thẻ sinh viên không?"
Thẩm Huy xen vào: "Quên mất rồi, tụi tôi chỉ tìm đồ thôi. Với lại đông người như vậy, cũng chẳng làm gì được đâu."
Nam sinh lưỡng lự vài giây, sau đó gật đầu: "Được rồi... nhưng mọi người không được tự ý đụng vào đồ đạc trong đó. Tìm xong thì đi ngay nhé."
Trước giờ cũng có vài sinh viên vào phòng dụng cụ tìm đồ, việc này không quá lạ. Huống hồ xung quanh còn có nhiều người, không sợ có chuyện gì xảy ra.
Nam sinh móc chìa khóa ra, mở cửa phòng.
Hệ thống thì thào: [Đại lão, mặt cậu ta đỏ như gấc luôn. Có phải cô vừa dùng mỹ nhân kế không?]
Thích Tuyền: "?"
Cô chỉ trả lời đàng hoàng thôi mà...
Cửa mở ra, một mùi tanh nhẹ từ kim loại và mùi keo của bóng da xộc vào mũi. Không gian hơi bụi, tối và kín.
Nam sinh vẫn lễ độ: "Bị mất thứ gì? Tôi giúp mọi người tìm."
Thích Tuyền không trả lời.
Cô nhìn thẳng về phía góc phòng, nơi phía sau giá để vợt bóng bàn.
Thẩm Huy và Đường Miên cũng nhìn theo ánh mắt cô, sau đó lập tức im lặng.
"Đại sư?" Trương Thành Ngôn hạ giọng hỏi.
Nam sinh kia vẫn chưa hiểu gì, tiếp tục hỏi: "Đồ vật đó... trông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757137/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.