Nghiêm Phụng Quân ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nặng nề.
Ông ta chậm rãi nói: "Tình hình bây giờ không còn như trước. Cục Điều tra đang lớn mạnh, lại còn định thành lập tổ giám sát trong Hiệp hội Thiên sư. Nếu chuyện này thật sự diễn ra, Hiệp hội sớm muộn gì cũng rơi vào tay họ."
"Ồ." – Nghiêm Hòe phản ứng rất nhạt, không có chút ngạc nhiên nào.
Nghiêm Phụng Quân tiếp lời, giọng đã trầm hơn: "Con là Thiên sư chuẩn cấp 7, chỉ cần nộp đơn, ba tin Cục Điều tra sẽ không từ chối đâu."
"Con chỉ muốn yên ổn tu luyện." – Nghiêm Hòe bình thản trả lời, "Cục Điều tra suốt ngày bận rộn xử lý các vụ kỳ quái, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của con. Ba cứ để người khác đi."
Câu trả lời dứt khoát khiến sắc mặt Nghiêm Phụng Quân sầm lại. Ông ta không giận dữ ngay, mà cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng con trai, trong mắt là cả một nỗi nghi hoặc khó hiểu.
"...Con cố tình phải không?" – Ông ta nheo mắt, cuối cùng không nhịn được chất vấn.
Nghiêm Hòe nhướng mày, gương mặt như thể thật sự không hiểu ý ông.
Nghiêm Phụng Quân gằn giọng: "Con nghĩ ba không nhìn ra à? Đừng giả bộ nữa, ba biết thừa con đang có tính toán gì đó."
Nhưng Nghiêm Hòe chỉ bình thản đáp: "Ba nói vậy thì là vậy."
Không biết do thái độ không rõ ràng đó càng khiến ông ta bực bội hơn hay vì bản thân đã đoán được một phần suy nghĩ của con trai, cuối cùng Nghiêm Phụng Quân vung tay: "Cút ra ngoài!"
Nghiêm Hòe lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757312/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.