Là Địch Mông, anh dẫn theo mấy điều tra viên, sắc mặt đều tràn đầy kích động.
"Tôi biết ngay tiền bối sẽ đến mà!"
Trước đó, khi còn bị giam trong trận pháp, họ có thể cảm nhận rõ ràng linh khí trong cơ thể mình đang bị rút cạn từng chút một. Nhưng đối mặt với một pháp trận cấp 8, họ hoàn toàn bất lực, chỉ có thể chờ chết.
May mắn thay, Thích Tuyền đã đến.
Cô gật đầu, sau đó dặn dò ngắn gọn:
"Nơi này giao lại cho các cậu, tôi về Long Giang trước."
Địch Mông thoáng sững người, rồi lập tức cung kính đáp lời:
"Vâng!"
Anh và các điều tra viên đứng đó, mắt dõi theo bóng lưng vị đại lão, ánh mắt gần như chói lọi hơn cả ánh mặt trời đang lên.
—Khoảnh khắc nãy, họ đều nhìn thấy cảnh tượng đó.
Một thanh kiếm khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời, kiếm ảnh bao phủ cả không trung, linh lực cuồn cuộn, như đến từ một thế giới khác.
Không còn từ nào diễn tả cho đủ—
Ngầu bá cháy luôn!
Biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố Long Kinh.
"Cái gì?!"
Lưỡi d.a.o khắc trong tay người đàn ông suýt chút nữa đ.â.m trúng chính mình.
Ông ta ngẩng đầu, sắc mặt vặn vẹo đến mức méo mó, giọng gần như hét lên:
"Chết rồi? Tất cả đều c.h.ế.t hết?! Một cấp 8, ba cấp 7?!"
Quản gia bên cạnh cũng đang sững sờ không kém.
Giọng ông ta khô khốc, ánh mắt mờ mịt:
"Đúng vậy… c.h.ế.t sạch, không sót một ai cả."
Người đàn ông trợn tròn mắt, không tin nổi:
"Không phải họ có Bạo Huyết Đan sao?! Dùng đan đó có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757334/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.