Trường kiếm rơi xuống như thiên lôi giáng thế, đất trời vặn vẹo, ánh sáng tan biến, dòng sông như chệch khỏi dòng chảy. Gã Thiên sư cấp 9 bị c.h.é.m đến mức hồn phi phách tán, không để lại một mảnh xương.
Huyết nhục, linh hồn, tất cả hóa thành mây khói, tan biến giữa hư vô.
Ba người còn lại c.h.ế.t trân.
“….”
Quá... quá khủng khiếp!
Gã cao lớn là người đầu tiên không chịu nổi, quỳ rạp xuống đất, mặt mày tái mét: "Là tiểu nhân ngu xuẩn không biết trời cao đất dày, xin tiền bối tha mạng!"
Hai người còn lại không kịp phản ứng.
“…”
Bao nhiêu câu chửi thề nghẹn ứ trong cổ, không biết trút vào đâu.
Nhưng hiện tại, mắng hay không mắng cũng chẳng còn quan trọng nữa. Điều duy nhất bọn họ quan tâm lúc này là: Làm sao sống sót.
Thích Tuyền lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống như một vị thần đang phán xét tội lỗi trần gian.
"Thuốc viên trong tay các người là gì?" Giọng cô trầm thấp, chẳng mang theo chút cảm xúc.
Thiên sư không lông mày vội vàng đáp lời, giọng líu cả lại: "Bẩm tiền bối, đó là Bạo Huyết Đan! Có thể giúp Thiên sư tăng tu vi trong thời gian ngắn, rất hữu dụng trong chiến đấu! Đương nhiên... tiền bối căn bản không cần mấy thứ này..."
"Đơn thuốc đâu?" Thích Tuyền hỏi, giọng vẫn bình tĩnh như đang hỏi giá rau ngoài chợ. "Ai đưa ra được, tôi xem như người đó lập công lớn."
Ba người á khẩu.
Không phải bọn họ không muốn nói, mà là không dám.
Chuyện này dính đến bí mật cấp cao trong tổ chức, một khi tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757333/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.