Họ chỉ còn cách quay trở về thành phố Long Kinh.
Lý Quốc Diên trầm giọng nói:
"Vất vả cho các vị rồi."
Chưa kịp thở ra một hơi, điện thoại lại reo lên. Người gọi đến là Vạn Độ – chưởng môn của Vạn môn. Giọng ông ta truyền qua đầu dây cũng không khá hơn Doãn Dật là bao.
Ý của ông ta cũng giống như vậy: phía Long Đàm cũng được bảo vệ bằng một trận pháp cấp cao, ông ta không có cách nào phá giải, đành phải rút về Long Hải.
Lý Quốc Diên cảm thấy tim mình trĩu nặng thêm một lần nữa.
Trận pháp cấp chín. Điều đó đồng nghĩa phía sau tổ chức này có ít nhất một trận pháp sư cấp chín hậu thuẫn.
Mộng Vân Thường
Trước đó, đối phương đã cử ba người cấp bảy, một người cấp tám tới tấn công Thích đại sư. Giờ lại xuất hiện thêm trận pháp cấp chín. Càng lộ diện nhiều, đối phương càng khiến người ta run sợ.
Tổ chức này như một con quái vật khổng lồ, muốn triệt để xóa bỏ nó, không hề đơn giản.
Thậm chí, Lý Quốc Diên bắt đầu nghĩ rằng... có lẽ, ngay cả Nghiêm Phụng Khanh cũng chỉ là một con cờ bị lợi dụng rồi vứt bỏ.
Ông quay trở lại phòng thẩm vấn.
Nghiêm Phụng Khanh bị còng vào ghế, thần sắc vẫn điềm tĩnh nhìn ông.
"Nghĩ kỹ rồi?" – Lý Quốc Diên hỏi, rồi lại chuyển chủ đề – "Ông đã uống loại thuốc đó bao nhiêu năm?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Phụng Khanh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, trong nụ cười còn ẩn chứa vẻ khinh thường.
"Hai mươi năm rồi."
Lý Quốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2759339/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.