Em trai tôi bị bạo lực mạng đến mức phải tự tử.
Bọn chúng, những kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại còn mỉa mai, chế giễu nó yếu đuối, không chịu được áp lực.
Sau đó, khi bọn chúng run rẩy sợ hãi dưới lưỡi d.a.o của tôi, tôi cười khẩy:
"Mong rằng các người chịu đựng được áp lực tốt hơn nó."
---
Hôm đó, em trai tôi được nghỉ học, tôi đến trường đón nó.
Trên đường về nhà, tôi dừng xe ở cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, lúc quay lại thì thấy một đám người tụ tập bên hồ nước nhân tạo.
Em trai tôi ướt sũng, đang cố sức kéo một cô gái lên bờ.
Tôi sợ hãi, vội vàng ném đồ xuống đất, chen vào đám đông.
Thấy mọi người xung quanh chỉ đứng xem, em trai tôi chỉ kịp liếc nhìn tôi: "Chị! Gọi xe cấp cứu nhanh lên!"
Rồi nó bắt đầu sơ cứu cho cô gái kia.
Sau khi xe cấp cứu đưa cô gái đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà đ.ấ.m nó một cái: "Bao nhiêu người lớn ở đấy! Cần gì một đứa trẻ con như em ra tay làm anh hùng?"
Nó vừa né vừa năn nỉ:
"Mọi người đứng đấy mà chẳng ai cứu cả, cậu ấy là bạn học cùng lớp với em, sao em có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu?"
Lòng tốt không bao giờ là điều xấu, tôi cũng không nói gì thêm.
Tôi cứ nghĩ chuyện cứu người đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ mấy ngày sau, trên mạng bỗng nhiên lan truyền video em trai tôi cứu người.
Ban đầu, tôi còn tưởng mọi người sẽ khen ngợi nó.
Nhưng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-ke-phan-xet-biet-cao-tieu-lieu/1945180/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.