Cho dù là quê nhà của cô lạc hậu hơn đi nữa, thì mười năm về trước cũng đã không còn thứ như thế này rồi.
Trong lòng Bảo Âm dấy lên một cảm giác vô cùng hoang đường, cuối đầu nhìn cánh tay bé nhỏ của mình, cũng không thể gọi là cánh tay nhỏ, cái này gọi là chân chim cũng không kém, vừa gầy vừa khô đét, không hề có một chút thịt nào.
Đây không phải là cánh tay của mình.
Cô nhanh chóng ý thức được rằng bản thân mình đã xuyên không!
"Cần thẩm thẩm, có phải A Âm đói đến mức đần luôn rồi không ạ?"
Nghe thấy câu hỏi của một hài tử, Giang Ngọc Cần đầy đau xót, ôm Bảo Âm vào lòng, suy nghĩ một cũng cắn răng móc ra một cái bánh ngô xé bỏ vào miệng cô.
Hài tử này cũng rất đáng thương, phụ mẫu đều bị chết vì đói, còn suýt nữa bị người khác ăn tươi nuốt sống, cả một đoạn đường đều vô cùng mệt mỏi, hai ngày nay càng nhìn càng không khỏe.
Châm ngôn nói rằng ánh sáng phản chiếu, hài tử này chẳng lẽ...
Hài tử này nhỏ như vậy, Giang Ngọc Cần cũng rất đau lòng, nghĩ rằng cho dù như thể nào cũng không thể để cho con bé thành ma đói, cho dù như thế nào cũng phải có một chút lót dạ đã!
Bảo Âm cũng vô cùng đói, có người mớm cho cô ăn, ăn xong nửa miếng bánh, sự đau đớn như ngọn lửa bùng cháy trong bụng mới từ từ tiêu biến.
Ăn xong chỉ có một cảm giác.
Đây là bánh gì vậy, vừa khô lại vừa nghẹn!
"A Âm, muốn uống nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-lam-giau-tren-thao-nguyen/411021/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.