Vậy cho nên mới biến thành ra như hiện tại đây, chuyện xấu mà cậu làm, tự mình đi kết thúc đi.
Bình thường Tinh Tinh ở trong nhà nhiều nhất cũng chỉ cầm giày rót nước cho mẹ kiểu vậy, thỉnh thoảng sẽ phụ đẩy cây lau nhà lúc lái xe, bắt cậu lau nhà một cách nghiêm túc như thế này lại là lần đầu tiên.
Cậu nhỏ con, không di chuyển được đồ lau nhà, Trình Hoan mới vặn một chiếc khăn ướt cho cậu, bảo cậu nằm sấp mà lau.
Nhóc con cầm cái khăn, bò ra nền nhà, cúi thấp đầu, dùng khăn lau từng tí từng tí một dấu son đỏ trên sàn. Giang Minh Viễn ở ngay bên cạnh nhìn, có chút không đành, nhưng cuối cùng vẫn không có nói gì.
Anh nhìn Trình Hoan, rút ra một tờ khăn giấy, tiến lên phía trước hai bước, nhặt thỏi son bị cắt thành ra làm đôi trên mặt đất lên, thân son không bị hư, trên đỉnh có khắc logo sản xuất, bên dưới có mấy chữ số, Giang Minh Viễn ghi nhớ dòng số này, đem cả đồ lẫn khăn giấy vứt chung vào trong sọt rác.
Lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt rút lại từ chỗ thùng rác của Trình Hoan.
Tinh Tinh đã lau mười mấy phút, cố lắm cuối cùng cũng lau sạch sàn nhà, cả chiếc khăn lông đều bị nhiễm thành một màu hồng phấn.
Trình Hoan không nói lời nào, lại đổi cho cậu chiếc khăn mới, để cậu tiếp tục lau chùi thảm trải sàn. Tinh Tinh đã nằm bò một lúc lâu như vậy, nói không mệt là giả đó, nhưng cậu có khí phách, mẹ không nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/2084067/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.