Đinh Nguyệt Toàn nhìn thấy Kiều Lục gia, tâm tình có chút kích động, nàng bước nhanh đi qua, muốn cho thấy ý đồ đến của nàng.
Đinh Nguyệt Toàn đi tới, trong lòng có chút hồ nghi, những người ở bến tàu đều cách Kiều Lục gia rất xa, không dám tới gần hắn.
Mặc dù họ cách Kiều Lục gia rất xa, trên mặt còn mang theo sợ hãi, giống như người đó thật đáng sợ. Bọn họ đều cúi đầu bước nhanh tránh ra, tận lực làm giảm sự tồn tại.
Đinh Nguyệt Toàn nghĩ thầm, ca nữ đã nói với nàng, tính Kiều Lục gia rất tốt, đối người hiền lành, nàng sẽ không lừa nàng.
Hơn nữa hành vi Kiều Lục ưu nhã, tuyệt đối không khiến người khác vừa thấy đã sợ.
Huống hồ, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, trong mắt nàng, Kiều Lục gia giống như cọng rơm cứu mạng, mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải bắt lấy.
Thuyền vừa mới đến, dừng ở bến tàu, còn chưa rời đi.
Lúc này, Kiều Lục gia đã lên thuyền, Đinh Nguyệt Toàn hít sâu một hơi, đi đến trước thuyền.
Thanh âm Đinh Nguyệt Toàn đề cao vài phần, mang theo khẩn trương: "Lục gia, ta có thể ca hát ở Tiên Nhạc Cung của ngài không?"
Dừng một chút, Đinh Nguyệt Toàn lại nói: "Lục gia, ta ca hát không tệ lắm, ngài có thể cho ta một cơ hội không?"
Vừa dứt lời, bến tàu rơi vào tĩnh mịch. Người ở bến tàu hoảng nhìn Đinh Nguyệt Toàn, lá gan nữ nhân này lớn quá rồi, dám tới gần Kiều Lục gia sao?
Người ở bến tàu đều hận không thể cách xa Kiều Lục gia một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754480/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.