Editor: Kẹo Mặn Chát Từ ngày đó trở đi, Dorian thường xuyên ngồi trên bờ và ngẩn người nhìn ra biển, ngay cả chính anh cũng không rõ nguyên nhân tại sao. Tuy rằng cánh cửa sập của chiếc xuồng cứu sinh đã biến mất, nhưng bóng ma của nó vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Dorian. Chỉ mới tuần trước đó, Dorian vẫn ôm ý định sống thêm một ngày rồi lại một ngày và chưa bao giờ suy tính đến thời gian, nhưng hiện tại anh sẽ luôn thỉnh thoảng nảy ra ý nghĩ như "Hôm nay là ngày thứ X đến hòn đảo này". Anh thậm chí còn bắt đầu khắc dấu lên một tảng đá ngầm, cứ một dấu thẳng đứng là biểu thị cho một ngày. Tính đến hôm nay, đã có mười hai vết xước trắng trên mặt đá ngầm. Trong mười hai ngày này, Dorian sống như một người hoang dại. Ban đầu anh không cảm thấy có bất cứ điều gì tồi tệ, nhưng cánh cửa sập ấy xuất hiện đã gợi lên đủ mọi ký ức về cuộc sống trước đấy của Dorian khi còn ở trong xã hội loài người. Có lẽ hầu hết trong số đó không đáng để nhớ cho lắm, nhưng chúng đã tạo nên một Dorian như ngày nay. Silver vô cùng nhạy cảm, hắn ngay lập tức nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của Dorian, vì thế hắn đã rộng lượng bỏ qua cuộc cãi vã với Dorian và bắt đầu tìm mọi cách để làm anh vui vẻ. Silver có một tuyệt kỹ đặc biệt, đó chính là bật nhảy từ dưới biển lên trên trời cao. Vào giây phút ấy hắn dường như đã biến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-quan-sat-nguoi-ca/2909262/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.