Editor: Kẹo Mặn Chát Lúc đầu, Dorian cho rằng những âm thanh đó phát ra từ những bệnh nhân đi qua đi lại bên ngoài cửa, bởi vì anh đã loáng thoáng nghe được một vài tiếng nói chuyện vụn vặt. Những tiếng nói ấy chồng chéo lên nhau và tràn vào phòng từ khe cửa, vang vọng trong căn phòng bệnh trống trải. Sau đó trong lúc ngủ trưa, Dorian bị đánh thức bởi một số tiếng r*n r* khủng khiếp. Anh tưởng rằng có người nào đó bị ngã hành lang và cần được giúp đỡ, vì thế anh đã vội vàng xuống giường rồi mở cửa phòng bệnh ra. Nhưng mà —— Trên hành lang không có một ai cả. Cuối hành lang tối tăm có một ô cửa sổ, ánh nắng vuông vắn chiếu trên mặt đất nhẵn nhụi, phản chiếu sự tĩnh lặng ra khắp nơi, đập vào vách tường bên trái rồi bên phải và không hề dừng lại trước cửa phòng Dorian. Dorian sững sờ đứng ở cửa. Những âm thanh phiền nhiễu khó chịu kia đã biến mất, nhưng dư âm đáng sợ của chúng vẫn xoáy vào trong ống tai của Dorian, giống như một chứng ù tai do tiếng ồn decibel cao nào đó gây ra. "Có chuyện gì xảy ra sao?" Một người đàn ông gầy gò mặc áo trắng, đeo khẩu trang và đội mũ đột nhiên xuất hiện sau lưng Dorian, tiếng nói chuyện của anh ta khiến Dorian giật nảy mình. "Chúa ơi, anh tới đây khi nào vậy!?" Dorian trợn trừng hai mắt, anh buộc phải áp chặt lưng vào cửa để có điểm tựa chống đỡ. Vị bác sĩ này tên là Dylan, sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-quan-sat-nguoi-ca/2909271/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.