Sau khi William trở về phủ thẩm phán liền thấy Ren và Antoine đang ngồi bên cửa sổ, nhìn sách vở trên bàn hắn mới nhớ ra điện hạ Antoine đã đến tuổi chuẩn bị đi học. Ren thở dài một tiếng, sau đó kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi:
"Antoine, nếu em có 60 chiếc bánh ngọt, em cho ta 12 chiếc thì em còn lại bao nhiêu chiếc bánh?"
Hai má phúng phính của Antoine phụng phịu đáp: "Nhưng hoàng huynh có thích ăn bánh ngọt đâu, nên bánh ngọt vẫn là của em tất!"
"Vậy thì cho phụ hoàng đi?" Ren đổi lại câu hỏi.
Đôi lông mày ngắn ngủn của Antoine nhăn tít lại, nó miễn cưỡng đáp: "Nhưng phụ hoàng không ăn được nhiều, em cho phụ hoàng 1 chiếc thì sau đó thư phụ sẽ mua cho em thêm 1 chiếc nên số bánh của em vẫn còn nguyên!"
"Em giữ nhiều bánh thế làm gì? Em đâu có ăn hết 60 chiếc đâu?"
Ren vừa nói xong đôi mắt to tròn của Antoine đã ngập nước. "Sao thư phụ không sinh em ra là trùng cái?! Nếu em là trùng cái em có thể ăn hết 60 chiếc bánh ngọt rồi!"
Ren tháo kính ra mệt mỏi xoa sống mũi, vừa nhìn thấy William trở lại hắn liền chỉ vào William nói: "Anh William cũng là trùng cái, em hỏi xem anh ấy có ăn hết 60 chiếc bánh không?"
Đối diện với đôi mắt ngập nước của Antoine, William đành trả lời: "Tôi không thể ăn hết 60 chiếc bánh được, nên tôi phải chia sẻ 12 chiếc cho trùng khác."
Antoine lập tức hét lên: "Đó là do William cùi bắp! Trùng cái em gặp ở tiệc tối của nhị hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-song-lai-cua-trung-duc-ban-dia/1392187/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.