"Hả?" Tề Kha Hàn trợn mắt nhảy dựng khỏi ghế salon rồi xách Mạnh Triều Nhân đang vật nhau với chó nhà hắn lên, "Vậy Tả Linh Xuyên là bạn trai cậu sao?"
Mạnh Triều Nhân không biết hắn đang kích động chuyện gì, chớp mắt mấy cái rồi bảo hắn: "Thì hôm Thứ Tư nói vậy đó......"
Thứ Tư, thứ Tư......
Phắc, thứ Tư hắn bị mẹ gọi về nhà sớm, tên Tả Linh Xuyên nham hiểm kia thế mà thừa cơ hội này để qua mặt hắn!
Sao quan hệ giữa cậu và Tả Linh Xuyên đột nhiên tăng vọt sau lưng hắn vậy chứ? Tề Kha Hàn há hốc miệng, rất muốn lớn tiếng chất vấn Mạnh Triều Nhân nhưng trước mặt chó con tuyệt đối không được quát nạt, hắn chỉ có thể dằn xuống nỗi bực tức rồi suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là sao.
Hắn rất có tự tin theo đuổi Mạnh Triều Nhân, tuy hơi thua sút ở điểm xuất phát nhưng về sau cố gắng cũng đủ bù lại. Tả Linh Xuyên mặt thúi miệng cứng còn không dám công khai quan hệ với Mạnh Triều Nhân thì làm sao hơn hắn được chứ?
Tề Kha Hàn chủ động gia nhập mối quan hệ này nhưng không ngờ sẽ hại mình rơi vào thế bị động như vậy. Hắn cũng chẳng muốn chia sẻ chó con với Tả Linh Xuyên nhưng biết sao được, phải duy trì kiểu bằng mặt mà không bằng lòng này thì hắn mới có thể ở bên Mạnh Triều Nhân.
Nếu Tả Linh Xuyên không thích Mạnh Triều Nhân thì tốt quá.
Ngày thường hắn cà lơ phất phơ nhưng thật ra cực kỳ nhạy cảm. Hắn có thể nhìn ra Tả Linh Xuyên rất quan tâm Mạnh Triều Nhân, nỗ lực tình cảm chưa chắc đã ít hơn hắn, vì vậy hắn càng phải ra sức bày tỏ tình yêu của mình với Mạnh Triều Nhân.
Tả Linh Xuyên nỗ lực 70% thì hắn phải nỗ lực 120%.
Tình cảm chính là bất công, nỗ lực thường không được đền đáp. Đối với người không thích mình, nỗ lực yêu 200% cũng giống như đại bác bắn ra đạn xịt, ngoài chán ghét và sợ hãi thì không thể gây ảnh hưởng gì đến đối phương.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.