Mạnh Triều Nhân chưa từng suy nghĩ vấn đề nghiêm túc như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên có người trịnh trọng hỏi cậu có thể tạm thời thoát vai chó con để làm người gánh vác trách nhiệm hay không.
Làm người phải suy xét nhiều thứ lắm, phải có trách nhiệm với cha mẹ, bạn bè và gia đình tương lai của mình. Nhưng chó con nuôi trong nhà chỉ cần ăn, ngủ, chơi bóng, ra ngoài hóng mát với chủ nhân, không phụ trách phiền não mà chỉ phụ trách vui vẻ.
Sao lại muốn trở thành chó con?
Ban đầu là vì mẹ thích chó con, làm việc xong về nhà sẽ bế chó con lên đùi hôn, còn nói chuyện với chó con.
Mạnh Triều Nhân rất muốn được mẹ ôm hôn, nhưng dù có làm gì đi nữa cậu vẫn không được người khác thích như chó con. Làm chó không cần vắt óc suy nghĩ mình nên nói gì, mỗi ngày vô tư sủa gâu gâu, lúc vui sủa, lúc buồn sủa, chẳng cần ai thấu hiểu.
Đồng tử cậu dao động, những lời thường ngày nói rất trôi chảy kẹt lại trong cổ, chữ "thích" chưa nói ra như một viên thuốc tan trên đầu lưỡi có vị hơi đắng.
"Tớ thích cậu," Tả Linh Xuyên nói, "Nhưng không giống chủ nhân thích thú cưng."
Mạnh Triều Nhân lẩm bẩm: "Không giống sao?"
Tả Linh Xuyên quay mặt đi nói: "Đương nhiên không giống rồi."
Còn lâu y mới lên giường với thú cưng, còn tốn bao nhiêu công sức để dạy kèm cho cậu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-thuan-duong-cho-con/574659/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.