“ Đây là... khế ước đạo lữ thượng cổ?” Uyên Vu càng nghe càng thấy không thích hợp, không nhịn được cắt đứt lời giảng giải của Trình Tử Xuyên.
Trình Tử Xuyên gật đầu: “ Phải.”
Uyên Vu nhíu mày: “ Lan Tự chỉ là một đứa bé, ta đối xử tốt với nàng nhưng không hề có những ý nghĩ khác, kết khế ước này sợ rằng sẽ trói buộc nàng cả đời. Hơn nữa, yêu nhau khác đường, việc này sẽ bị trời phạt, cứu được nàng nhất thời nhưng không thể cứu nàng cả đời!”
Uyên Vu suy nghĩ rất nhiều, trong mắt hắn, Lan Tự chỉ như một đứa trẻ sơ sinh, vì giúp hắn cảm nhận được nhân tính thuần túy tốt đẹp nên hắn quyết định bảo vệ nàng, mong nàng cả đời bình an. Nhưng nếu bị trói buộc với hắn, Lan Tự sẽ không còn là một người bình thường, không còn sống vui vẻ an nhàn được nữa.
Đây không phải điều Uyên Vu mong được chứng kiến.
“ Ngươi đừng lo lắng, khế ước này có thể đoạn.” Lời nói của Trình Tử Xuyên khiến Lâu Nguyệt Đồng liên tục liếc mắt nhìn sang, “ Cứu được Lan Tự, đi Minh giới mượn Tam Sinh Đài sẽ có thể đoạn được.” Cái gọi là trước lạ sau quen, Diêm Vương cũng sẽ không làm khó.
Uyên Vu nghe xong không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái, lắng tai nghe Trình Tử Xuyên truyền thụ cách tạo khế ước.
Trình Tử Xuyên dặn dò xong trọng điểm liền bắt đầu nghiên cứu cách động pháp trận. Lúc này, một cánh tay đặt lên vai hắn, Lâu Nguyệt Đồng đi đến, lơ đãng hỏi: “ Khế ước kia ngươi xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/212049/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.